Actions

Work Header

Rating:
Archive Warning:
Category:
Fandom:
Relationship:
Characters:
Additional Tags:
Language:
Tiếng Việt
Stats:
Published:
2021-02-17
Completed:
2021-02-25
Words:
22,256
Chapters:
17/17
Comments:
3
Kudos:
8
Bookmarks:
1
Hits:
342

Thứ Ta Không Thể Có by homicidal_pudding

Summary:

Tôi ôm lấy anh bằng cả hai tay và ép anh thật chặt vào người mình, vùi mặt trong lồng ngực anh, biết rằng qua lớp vải áo anh có thể cảm nhận được hơi ấm từ hơi thở của tôi, cả nước mắt của tôi. Bàn tay anh đặt trên vai tôi, đầu ngón tay anh trườn lên cổ tôi rồi chôn trong tóc tôi. Và tôi chỉ đứng đó, siết anh thật chặt trong vòng tay mình, đến khi cơ bắp tôi nhức nhối, đến khi tôi có thể chắc chắn rằng đây không phải một ảo vọng, một huyễn ảnh, một bóng ma từ quá khứ. Và tôi tham lam hít lấy mùi hương của anh, như thể tôi không cần thở ra— thêm chút nào nữa thôi và có lẽ tôi sẽ bay. Hoặc nổ tung.

Notes:

Đọc trên Wordpress tại đây.
Nghe Podfic tiếng Anh by Jocunda Skypes tại đây.
Đọc bản gốc tiếng Nga by homicidal_pudding tại đây.

Chapter Text

 

I.

 

“Em sẽ ôm tôi chứ?”

Tôi ôm lấy anh bằng cả hai tay và ép anh thật chặt vào người mình, vùi mặt trong lồng ngực anh, biết rằng qua lớp vải áo anh có thể cảm nhận được hơi ấm từ hơi thở của tôi, cả nước mắt của tôi. Bàn tay anh đặt trên vai tôi, đầu ngón tay anh trườn lên cổ tôi rồi chôn trong tóc tôi. Và tôi chỉ đứng đó, siết anh thật chặt trong vòng tay mình, đến khi cơ bắp tôi nhức nhối, đến khi tôi có thể chắc chắn rằng đây không phải một ảo vọng, một huyễn ảnh, một bóng ma từ quá khứ. Và tôi tham lam hít lấy mùi hương của anh, như thể tôi không cần thở ra— thêm chút nào nữa thôi và có lẽ tôi sẽ bay. Hoặc nổ tung.

***

Tôi tỉnh dậy và nhìn đồng hồ. 7:35. Severus thức dậy lúc 7:35 hằng ngày, và khi mắt tôi vẫn mơ màng, ngái ngủ, tôi sẽ nghe được tiếng ấm nước sôi trên bếp và âm thanh của nước xối từ vòi sen, và mùi hương của bánh mì nướng hoặc thịt xông khói sẽ quấn quyện vào cơn chập chờn ban mai của tôi. Anh luôn vào phòng ngủ để hôn tôi trước khi rời đi và rồi khẽ khàng đóng lại cánh cửa đằng sau mình.

Gần hai tháng đã trôi qua. Và ngày qua ngày tôi đều thức dậy lúc 7:35, trong một căn hộ yên ắng khủng khiếp, trên một chiếc giường lạnh lẽo khủng khiếp.

Đôi khi, tôi thấy ghê tởm, khốn nạn, nhơ nhuốc—khi tưởng tượng anh nằm bên tôi, khi cố cảm nhận hơi ấm của cơ thể anh, cảm nhận bàn tay anh trên cơ thể tôi. Như là tôi đang làm vấy bẩn ký ức về anh. Song, tôi không thể ngăn mình. Tôi giữ mắt mở khi tôi hình dung về anh. Không quá khó—tôi chỉ cần khép hờ mí mắt và phân tán tiêu điểm, và rồi tôi có thể thấy gương mặt anh, cách mặt tôi chỉ chừng chục phân, và tôi gần như có thể cảm nhận được những sợi tóc rơi lạc của anh trên má tôi, nhột nhạt. Và nếu tôi chống khuỷu tay để nâng người dậy—chỉ một chút thôi—tôi có thể hôn lên chóp mũi anh, lên môi anh, trượt xuống cằm anh lún phún râu. Tôi có thể ôm anh và giữ chặt lấy anh, và tận hưởng sức nặng cùng hơi ấm của cơ thể anh, và rùng mình khe khẽ mỗi lần anh hôn lên cổ tôi.

Nhưng nếu tôi nhắm mắt lại, dẫu chỉ một giây, dẫu chỉ để chớp mắt—hình ảnh sẽ vụn vỡ. Và tôi thấy anh: trắng nhợt, lạnh lẽo, bất động; sẽ thấy máu đỏ, đặc, quánh, tuôn ra mọi hướng và thêm chút nào nữa thôi, tôi sẽ chết chìm trong đó. Và tôi ấn gan bàn tay lên mắt, thật mạnh, và chờ cho gương mặt trắng nhợt của Severus vỡ ra thành muôn mảnh màu mosaic đa sắc. Rồi tôi sẽ nhấc tay ra và tôi không còn thấy anh nữa; trước mắt mình, tôi chỉ còn thấy thứ gì đó như bụi phủ, hoen ố, mục ruỗng – bên trong tôi. Ta không cần là Dorian Gray để có thể thấy linh hồn mình. Tôi thấy nó mỗi ngày: già nua, cằn cỗi và tủn mủn thành tro bụi. Kể từ ngày Severus mất, tôi tưởng mình cũng đã theo anh rời thế giới này.

Tôi kéo chăn trùm qua đầu và cuộn kín quanh mình như một chiếc kén. Bên trong thật tối tăm, và hầu như không đủ không khí để thở. Và có thứ gì run rẩy trong ngực tôi và tôi tưởng như đầu mình bị vặn siết. Tôi nhắm nghiền mắt và cố thở đều nhất có thể, cố kiềm giữ mình, nhưng một tiếng nức nở nghẹn ngào bật ra từ cổ họng tôi. Em nhớ anh. Nước mắt chảy xuống thái dương và nhỏ giọt lên gối. Em nhớ anh. Tôi muốn gào thét, và chôn mặt vào gối—tôi không muốn hàng xóm nghe thấy, tôi không thể mất cả căn hộ này. Em nhớ anh. Em nhớ anh. Em yêu anh.

Vài phút sau, tôi ngồi dậy, và sau khi dùng mu bàn tay quệt khô mắt, tôi trải lại ga giường. Tôi cố ý đặt gối lên trên chăn—để áo gối sẽ kịp khô cho buổi tối.

Đây là cách một ngày của tôi bắt đầu.