Chapter Text
Chương 1: Thư viện
Mùa hè năm thứ năm tại Hogwarts, Harry hiện đang đứng nhìn chằm chằm vào cánh cửa mà Hermione nói là sẽ chẳng bao giờ mở ra.
Sau vụ Giám Ngục, Harry đến sống tại nhà số 12 ở Quảng trường Grimmauld, rồi Ron và Hermione đã kể cho Harry về mùa hè của mình. Harry không mấy vui với họ; nó thà phải dọn đống tiên quỷ và vật dụng hắc ám cùng với bạn bè của mình, hơn là phải cắt cỏ và lau sàn cho nhà Dursley ba lần một tuần.
Thậm chí còn khó chịu hơn khi có vẻ việc hai người ít liên lạc với nó là do lệnh của cụ Dumbledore. Cụ Dumbledore, người đã chẳng thèm nhìn nó cái nào suốt phiên tòa, đã lệnh cho bạn của Harry bỏ rơi nó. Việc họ nghe theo còn khiến nó tổn thương hơn nữa.
Nó cố gắng nửa vời khi che giấu sự khó chịu của mình trước khi phiên tòa diễn ra. Nhưng sau phiên toà, thái độ hoàn toàn lãnh đạm của cụ Dumbledore khiến Harry không thèm kiềm chế nữa.
Và quan trọng hơn hết, Ron và Hermione đã được chọn làm Huynh trưởng cho nhà Gryffindor, trong khi Harry, người đã đối đầu trực diện với Voldemort chỉ mới vài tháng trước, chẳng nhận được gì ngoài một loạt bài tít trên tờ Nhật báo Tiên tri rằng nó là ‘Cậu Bé Bị Điên Rồi’.
Tất cả mọi thứ khiến nó khá cáu gắt với Ron và Hermione. Harry biết mình đang giận cá chém thớt, nhưng làm thế lại khiến nó cảm thấy khá hơn. Có vẻ sau vài lần, họ cũng bắt đầu tránh mặt nó rồi.
Lạ rằng Harry cảm thấy ổn với chuyện đó. Càng ít gặp họ thì cái sẹo của nó càng đỡ nhức.
Thế nên nó có sở thích mới là đi vòng quanh căn nhà Quảng trường Grimmauld, nhìn những món đồ kì dị và xem mấy bức chân dung cũ kĩ, cho đến khi nó tình cờ thấy cánh cửa mà Hermione đã kể. Nó nhớ bạn mình bảo rằng cánh cửa đó nằm ở tầng cao nhất, ở cuối một hành lang tăm tối.
Cánh cửa có gì đó kỳ lạ. Harry không rõ là gì, nhưng lại bị thu hút bởi nó. Thú thật thì nó cũng chẳng hiểu tại sao mình lại đi lên tầng cao nhất nữa; có vẻ như bước chân tự dắt nó đi lên từng bậc thang. Nó biết mình nên cảm thấy hoảng hốt vì đang ở trong một căn nhà đầy những vật dụng hắc ám, nhưng cánh cửa không có vẻ nguy hiểm.
Nó vặn lấy tay nắm, và cánh cửa mở ra.
Harry chớp mắt, rồi tự hỏi liệu vụ này có giống tình tiết mấu chốt trong mấy bộ phim hài tình huống của Muggle không; suốt mùa hè qua đã có bao người muốn mở cánh cửa này để rồi chỉ Harry mở ra được.
Nó ló đầu vào nhìn thử, mấy ngọn đuốc trên tường sáng lên, và nó thấy mấy cái kệ cao sát trần chứa đầy sách. Ở giữa phòng có một cái bàn và vài cái ghế.
Bản năng đầu tiên của Harry là đi tìm Hermione. Dù sao thì đây rõ ràng là một thư viện, có thể chứa đầy các loại sách mà Hermione chưa từng nghe tới. Nhưng rồi nó nhớ ra mình vẫn đang giận các bạn, nên quyết định vào trong khám phá mà không cần họ. Nó sẽ kể với họ sau.
Mấy ngọn đuốc như thêm tỏa sáng khi Harry đến gần mấy kệ sách. Nó đưa tay chạm vào gáy của hàng sách; chúng đã rất cổ rồi, nhưng có vẻ vẫn còn tốt, dù nhiều cuốn không có tựa hay tên tác giả in ở gáy. Nó lấy bừa một cuốn khỏi kệ và mở ra, dòng chữ gần như nhảy múa trước mắt.
“Ảnh Độn là một chi của phép thuật bóng đêm, rất hữu dụng trong nhiều tình huống khác nhau. Đây là phép thuật đầu tiên mà pháp sư bóng đêm sẽ học và là nền tảng trong thuật chiến đấu của pháp sư đó, vì thành thạo ảnh độn là tiền đề để điều khiển hình dạng của bóng đêm.
Hiển nhiên, để bắt đầu học thuật ảnh độn, rồi từ đó bắt đầu học về phép thuật bóng đêm, người học bắt buộc phải hoàn thành nghi thức tuyên thệ trở thành phù thủy hoặc pháp sư hắc ám. Bước tiếp theo là – “
Harry ngừng đọc, sững sờ. Nó lật ngược lại bìa sách, và tựa đề xuất hiện. Nhập môn Nghệ thuật Chuyên dụng của Con đường Hắc ám. Nó lật cuốn sách lại để nhìn gáy sách rồi nhìn lại mấy cái kệ, nhận ra rằng giờ mình có thể đọc được tất cả tựa đề rồi, như thể nó chỉ cần chút thời gian để mắt tự điều chỉnh.
Khi đọc những tựa đề - Sự Kết hợp giữa Lửa và Hắc ám, Nghệ thuật Tâm trí và Phép thuật Hắc ám, và Những Lời nguyền và Bùa ám Gần như Không Dò ra được, vài tựa thế - nó chợt nhận ra rằng toàn bộ thư viện này đều là sách về nghệ thuật hắc ám.
Nó biết rằng mình nên hoảng sợ, nhưng nó không hề thấy sợ.
Nó nhớ lại mình đã thiếu cảnh giác như thế nào khi biết về căn nhà này. Chú Sirius đã nói với nó rằng gia đình của chú ấy là những người ủng hộ Voldemort, ít ra là vậy, và Hermione với Ron cũng kể rằng họ đã phải tống khứ mấy món đồ hắc ám suốt cả hè. Nó biết là mình nên đi tìm ai đó và kể về nơi vừa khám phá ra, nhưng chả hiểu sao nó lại do dự.
Chắc sẽ có gì đó hữu dụng trong đống này, Harry nghĩ. Sau vụ ở nghĩa trang hồi cuối năm ngoái, Harry không muốn liều mất đi thứ mà nó có thể dùng để chống lại Voldemort. Sâu trong tâm trí, Harry biết rằng suy nghĩ đó rất lạ lùng, nhưng ngẫm lại thì nó muốn tận dụng tất cả những gì có thể đạt được, sau khi chứng kiến Voldemort tái sinh. Nó cho rằng việc cụ Dumbledore giấu diếm thông tin cũng chẳng giúp được gì. Harry cảm thấy nếu lại đứng một mình trong nghĩa trang đó lần nữa, nó muốn bản thân có thể dùng thứ khác thay vì câu ‘expelliarmus’.
Dù sao thì Voldemort cũng đã sát hại ba mẹ của Harry. Cedric chết vì hắn. Harry không muốn đánh mất bất kỳ ai nữa, và nếu có cách nào đó để giúp nó cứu thêm dù chỉ một người nữa thôi…
Harry lấy cuốn Lời nguyền Không thể Dò ra khỏi kệ và cuốn sách vốn nằm trong tay nó rơi xuống đất, mở ra một chương mới. Lúc cúi xuống để nhặt cuốn sách, thì mấy dòng chữ thu hút sự chú ý của nó.
“Lương y Hắc ám thường có nhiều kiến thức hơn trong việc chữa các thương tổn gây ra bởi lời nguyền hắc ám; thực tế, chỉ mỗi lương y hắc ám có thể chữa lành hoàn toàn vết sẹo gây ra bởi lời nguyền, các vết sẹo gây ra bởi phép thuật hắc ám cực kì nguy hiểm; dù là cố tình gây nên hay chỉ là tác dụng phụ vô tình để lại. Nếu họ không thể chữa trị được một vết sẹo gây ra bởi lời nguyền, so với các lương y tiêu chuẩn thường, lương y hắc ám luôn sẵn lòng loại bỏ phần cơ thể bị ảnh hưởng của nạn nhân – “
Harry từ từ ngồi xuống sàn. Nó đặt cuốn về lời nguyền sang một bên và tiếp tục đọc, tự hỏi liệu sách có giải thích vết sẹo gây ra bởi lời nguyền là gì không. Nó hay nghe người ta nói rằng vết sẹo của nó là do lời nguyền gây nên, nhưng chẳng ai thèm giải thích cho nó đó có nghĩa là gì cả.
.
Mất vài giờ đồng hồ chú Sirius mới tìm được nó.
Harry đang ngồi xếp bằng trên sàn và xung quanh toàn là sách, nó dùng một cuộn thư mục để ghi lại mấy cuốn sách liên quan tới mấy cuốn đã đọc lướt qua. Nó đi từ đọc về vết sẹo gây ra bởi lời nguyền đến phép phòng ngự hắc ám, rồi tới các trận pháp có thể được điều chỉnh tùy theo ý định của kẻ tấn công, và đi thẳng vào việc lật từng tập sách một, cố tìm thêm mấy dẫn chứng về thứ gọi là ‘phép thuật linh hồn’.
Phần lớn thì có vẻ nghệ thuật hắc ám chỉ là một nhánh phép thuật khác, và cũng giống như loại phép thuật mà Harry học ở Hogwarts, nó có thể được dùng bởi mục đích xấu lẫn tốt. Tất nhiên là trong sách cũng có đề cập đến vài nghi thức khá kinh khủng, nhưng phần lớn – như vài thần chú chữa lành nó tìm được trong cuốn Nghệ thuật Chuyên dụng của Con đường Hắc Ám – thậm chí có vẻ còn hữu dụng hơn mấy câu thần chú nó đã học ở trường.
Harry biết mình đang đọc tài liệu khá thiên kiến, nhưng nó vẫn thắc mắc liệu nghệ thuật hắc ám có thật sự tàn ác và đáng sợ như những gì nó nghe kể từ khi biết đến thế giới phép thuật không. Chẳng phải mấy thứ như ‘phép chữa lành hắc ám’ là từ nghịch hợp rồi à?
“Harry ơi?”
Harry nhìn lên thì thấy chú Sirius, nó giật mình khi thấy cha đỡ đầu đang đứng ở ngưỡng cửa. “Chú Sirius! Con chỉ đang –“
“Cánh cửa chịu mở ra cho con à?”
Harry không nhìn ra được biểu cảm của chú Sirius. Nó nhún vai. “Dạ. Ý con là, trước đó có người thử mở cửa rồi, chắc họ chỉ… làm lỏng gì đó thôi.”
Biểu cảm chú Sirius vẫn khó hiểu như cũ. “Ừm.”
Harry cảm thấy như thể mình đang bị đánh giá, và nó lập tức cảm thấy khó chịu. “Con chỉ đang… Ý con là… Con tìm thấy vài thứ về vết sẹo gây ra bởi lời nguyền, và chẳng ai thèm giải thích gì về vết sẹo của con cả, và con…” Nó dần im bặt, cảm thấy ngại ngùng, và thầm chuẩn bị tinh thần nghe chú Sirius dạy dỗ.
Chú Sirius chỉ nhìn nó thêm một lúc nữa, và Harry thậm chí còn thấy ngại hơn. Nó thấy không thoải mái lắm, nhìn xuống sàn nhà.
Chú Sirius thất vọng khi thấy Harry ngồi giữa đống sách về nghệ thuật hắc ám, vậy cũng bình thường thôi; dù sao thì chú ấy cũng đã bỏ nhà đi vì gia đình lún sâu vào nghệ thuật hắc ám quá mà… phải không?
Cuối cùng chú Sirius cũng lên tiếng. “Đó là cuốn ‘Những Lời nguyền và Bùa ám Gần như Không Dò ra được’ à?” Chú bật cười, và Harry nhìn lên. “Hồi còn ở Hogwarts chú thích cuốn đó lắm! Reg phải mua cho chú một cuốn riêng vì chú cứ lấy cuốn của nó hoài.” Chú Sirius bước vào phòng và ngồi xuống sàn, đối điện với Harry, cầm cuốn sách được nhắc tới lên. Chú nghiêng người, nửa nằm nửa ngồi, một khủy tay chống xuống sàn, và lật sách xem trong khi Harry ngơ ra nhìn. Chú Sirius lật tới một trang mà có vẻ chú đang tìm và lại bật cười, trông rất vui vẻ. “Câu này – carinitus – chú dùng câu này với ba con hoài hồi còn ở phòng sinh hoạt chung Gryffindor. Này là bùa tụt quần cơ bản thôi. Cậu ấy chả bao giờ bắt quả tang được, nhưng chú nghĩ cậu ấy biết là chú làm.” Chú Sirius cười với Harry. “Chú có thể dạy cho con, nếu con muốn, miễn là con hứa sẽ không xài câu này với mấy đứa con gái.”
Harry ngớ ra. “Chú Sirius, không phải đó là…”
“Nghệ thuật hắc ám?” Chú Sirius tiếp lời. “Cơ bản là thế. Không hẳn.” Chú đảo mắt. “Đúng.” Chú thở dài. “Ý chú là, đây là một trong số ít các câu thần chú vô hại trong cuốn sách này.” Chú lại lật thêm vài trang nữa và chỉ vào một bùa chú khác. “Thật ra đây là bùa mà James muốn chú dạy cho. Lật ngược người ta lên không trung. Cậu ấy từng thích dùng nó lên Snivellus, cho đến khi phát hiện lũ Tử thần Thực tử cũng dùng bùa này với dân Muggle –“
“Chờ đã,” Harry nói. “Chú đang nói là ba con dùng nghệ thuật hắc ám sao?”
Chú Sirius lắc đầu. “James không biết đó là hắc ám cho đến khi chú nói cho cậu ấy. Chú biết là mình lẽ ra nên nói trước, nhưng chú không biết cậu ấy ghét nghệ thuật hắc ám cỡ nào cho đến khi đã dạy cho, và rồi James đã dùng cái bùa đó suốt hơn một năm trời…” Chú thở dài. “Đó là trận cãi nhau lớn thứ hai của bọn chú.”
Lần đầu tiên kể từ đặt chân vào thư viện, Harry cảm thấy tội lỗi. Nó biết cha mình chắc chẳng ưa gì nghệ thuật hắc ám đâu, nhưng nếu ba có thể giận bạn thân của mình vì chuyện nhỏ xíu nào đó, hẳn ba cũng sẽ không thích gì việc Harry vùi mình vào đống sách về nghệ thuật hắc ám.
Harry cũng hoang mang nữa. “Nhưng… không phải là chú bỏ nhà đi vì gia đình dùng nghệ thuật hắc ám sao ạ?” nó hỏi. “Cách chú nói về căn nhà này… và về họ…”
“Không phải,” Chú Sirius đáp lời. “Chú bỏ đi là vì họ ủng hộ Voldemort.” Chú lại thở dài. “Trên đời có nghệ thuật hắc ám, và cả những nghệ thuật đen tối khác có thể ăn dần linh hồn hay ảnh hưởng tới tâm trí con người. Mẹ của chú rất thích loại phép thuật đó, và bà ấy cứ cố lôi kéo Reg vào…”
“Vậy nên… một người sử dụng nghệ thuật hắc ám thì không nhất thiết phải là phù thủy hắc ám ạ?” Harry hỏi.
“Ờm, đó…” Chú Sirius ho khan. “Ừ thì, phù thủy và pháp sư hắc ám không nhất thiết là phường tàn ác, và ‘phù thủy hắc ám’ cũng không có nghĩa là kẻ ủng hộ tên ‘Chúa tể Hắc ám’ tự-xưng đó. Hắc ám chỉ là hắc ám thôi, Harry à.” Chú nhìn lên mấy kệ sách sau lưng Harry. “Thật ra thì ở đây có một cuốn sách…” Chú đứng lên và bắt đầu lướt qua mấy tựa đề, tìm một cuốn cụ thể. “Chú đọc nó tầm hồi tám tuổi, nhưng thấy giờ con mới bắt đầu nghiên cứu mấy cái này… A đây rồi!” Chú lấy một cuốn sách mỏng khỏi kệ và đưa cho Harry. “Nếu con thật sự hứng thú với tất cả những thứ này, con nên bắt đầu từ đây. Chú có thể làm nhiều thứ lắm, nhưng làm giáo sư thì không.”
Harry miết tay lên tựa đề: Nhập môn Nghệ thuật Hắc ám: Quyền lực, Định kiến, và Chính trị. Harry cười và lập tức lật mục lục ra xem. Nó đột nhiên có thể hiểu được sự hào hứng của Hermione đối với mấy cuốn sách rồi.
“Harry à.” Nó ngẩng lên thì thấy chú Sirius vẫn đang nhìn mình. “Giúp chú một việc. Làm ơn đừng kể với ai về căn phòng này. Chú có thể ghét căn nhà này – ý chú là, chú thật sự rất ghét căn nhà này – nhưng ở đây có rất nhiều kiến thức rất hiếm và quý báu. Thư viện nhà Black là một trong những thư viện tại gia tuyệt nhất khắp nước Anh này.” Chú thở dài. “Nhưng có những người chẳng quan tâm đến chuyện đó đâu, và họ chỉ muốn phá hủy tất cả mọi thứ ở đây thôi.”
Harry nhanh chóng đồng ý; dù sao thì ngoài việc có thể tìm được gì đó hữu dụng ở thư viện này, nó biết mình khá thích vài giờ vừa qua ở đây. Thật lòng thì nó cảm thấy thoải mái nhất khi ở đây trong suốt hè qua.
“Mà giờ con không cần đọc nó ngay đâu,” Chú Sirius nói, cười tươi. “Trong thư viện này còn mấy thứ khác hay lắm. Nếu con muốn học thì để chú dạy con vài bùa không dò ra được nhé?”
.
Hóa ra thư viện có một thứ mà chú Sirius gọi là ‘trận pháp cô lập’, Harry nghe thì nghĩ tới thứ gì đó tương tự như bệnh viện, nhưng thật ra đó có nghĩa là Harry có thể dùng phép thuật trong thư viện mà không bị Bộ phát hiện. Vì vụ Giám Ngục xảy ra chỉ mới tuần trước, Harry hỏi lại chú Sirius ít nhất mười lần là chú chắc là trận pháp vẫn hoạt động không, và chú Sirius bảo nó cứ thử một câu ‘lumos’ đơn giản rồi đợi thử xem.
Nó thử một lần, họ đợi, và chẳng có con cú nào xuất hiện cả.
Chú Sirius có thể không phải là giáo sư, nhưng lại rất giỏi việc dạy thực tiễn. Chú ấy chỉ cho Hary vài bùa thú vị và sáng tạo từ cuốn Những Lời nguyền và Bùa ám Gần như Không Dò ra được, và chú Sirius rất kinh ngạc khi Harry đã thực hiện được mấy bùa đó chỉ sau vài lần thử thôi. Hai chú cháu luyện tập cùng nhau đến gần giờ ăn tối, và Harry không ngừng cười được.
Bà Weasley là người duy nhất dám bình luận về tâm trạng khá hơn rõ rệt của Harry. “Trông con đỡ hơn rồi đó, Harry à,” bà nói. “Bác thích nhìn vẻ tươi cười của con hơn.”
Hôm sau Harry lại đến thư viện, nó bắt đầu đọc mấy cuốn nhập môn nghệ thuật hắc ám. Bà Weasley rầy nó vì cứ biến mất mỗi khi đến lúc phải giúp dọn dẹp căn nhà, nhưng nó không quan tâm lắm. Cuốn sách rất hấp dẫn và giúp nó học được rất nhiều điều.
Từ những gì mà nó đọc được, cho đến gần đây, phù thủy và pháp sư hắc ám mới gần được xem là một tôn giáo như ở thế giới Muggle, hay thậm chí còn có thể giống như một đảng chính trị của Muggle, hơn là vì vẻ bề ngoài của họ dạo này – áo chùng đen luẩn quẩn trong bóng tối, tiếng cười điên dại, và âm mưu thôn tính thế giới. Hành động của Chúa tể Hắc ám Grindelwald đã tạo nên tai tiếng cho phù thủy và pháp sư hắc ám khắp châu Âu và châu Á.
Dù rõ ràng là cuốn sách này được viết trước thời của Voldemort, nó nghĩ Voldemort cũng chẳng giúp ích gì cho tai tiếng của phù thủy hắc ám cả.
Harry cũng học được rằng sử dụng phép thuật ‘hắc ám’ chỉ đơn giản là dùng một loại phép thuật khác với loại mà nó biết ở trường. Phép thuật hắc ám và phép thuật ánh sáng là hai ‘gia tộc’ phép thuật lớn nhất, nhưng còn có những loại khác không được biết tới rộng rãi, như phép thuật hệ thổ hay phép thuật nguyên sơ.
Harry còn tìm được một điểm thú vị rằng đúng là phần lớn phù thủy hắc ám đều đến từ Nhà Slytherin tại Hogwarts. Tuy không phải tất cả - cũng có kha khá đến từ nhà Ravenclaw – tai tiếng của phù thủy và pháp sư hắc ám đủ để mang đến cho nhà Slytherin những tiếng tăm như nhà ‘tàn nhẫn’ và ‘độc ác’. Khi Hogwarts bắt đầu cấm sử dụng nghệ thuật hắc ám – bao gồm cả những nghệ thuật hữu dụng hơn – sự ngăn cách ấy càng rõ ràng hơn.
Còn đối với phù thủy hắc ám, Harry đọc được rằng không phù thủy nào thật sự ‘hắc ám’ chỉ vì họ sử dụng nghệ thuật hắc ám cả. Thật ra họ phải thực hiện nhiều nghi lễ trước khi có thể tuyên thệ bản thân với hắc ám, giống như làm lễ qua đường vậy. Sau khi một phù thủy hắc ám chính thức tuyên thệ, họ sẽ tiếp cận nghệ thuật hắc ám dễ dàng hơn và có tiềm năng trở nên mạnh hơn, tùy từng người. Tuy nhiên, đôi khi phù thủy có thể trở nên tính khí thất thường, phù thủy hắc ám hợp tác với phép thuật hắc ám, chứ không phải cố điều khiển nó – hay tệ hơn – để cho phép thuật điều khiển họ.
Điều này không ngăn cản được Harry, nên nó cũng bắt đầu thử nhiều bùa chú từ cuốn Những Lời nguyền và Bùa ám Gần như Không Dò ra được hơn. Nó học được một lời nguyền khiến nạn nhân không ngủ được, và lời nguyền khiến nạn nhân trở thành nam châm hút bất kỳ loại sinh vật nào mà người ếm chọn, như nhện chẳng hạn. Ron sẽ khóc lụt nhà mất, Harry lơ đãng nghĩ.
Thật ra nó cũng không thử nghiệm được mấy lời nguyền đó, nên nó thử mấy bùa ếm khác. Một chiều nọ, nó thành công ếm được một bùa tên là ‘mỏ nguyên tố’ - ếm một biểu tượng vô hình lên mặt đất , và khi có ai đó đi ngang qua, nó sẽ đóng băng hoặc giật điện hay đốt nạn nhân, tùy vào biểu tượng đó là gì.
Đột nhiên Harry nhận ra mình đang lao đầu vào việc học nghệ thuật hắc ám. Nó nhớ lại mình chỉ muốn học bất kỳ điều gì có thể giúp mình tự vệ trước Voldemort, nhưng khi học chúng, nó cảm thấy rất tuyệt. Nó muốn học tất cả mọi thứ có thể học được.
Harry đang lướt tìm trên kệ sách để xem có cuốn nào về bùa chú tự vệ hắc ám không thì chú Sirius bước vào.
“Harry à,” Chú Sirius nói, giọng điệu lẫn biểu cảm khá nghiêm túc. “McGonagall đến tìm con.”
“Dạ?” Harry hỏi. “Để làm gì chứ?”
.
“Nói cho đơn giản thì, Potter, trò đã bị đuổi học.” Cô McGonagall nói.
Vết sẹo trên trán nhói lên. “Cái đệt gì cơ – “ Harry bắt đầu nói, nhưng cô McGonagall cắt lời.
“Vì hiện ta đang không ở trường nên cô sẽ bỏ qua câu đó, Potter à, nhưng thật đó –“
“Thì vì con bị đuổi rồi nên cô đâu có trừ điểm được nữa đâu, đúng chứ?” Harry dữ dằn nói. Chú Sirius đứng ở góc phòng ăn bật cười.
“Trò Potter!” Cô McGonagall nạt. “Nếu trò để cho tôi nói hết, thì trò có thể hiểu rõ được tình huống của mình. Sau đó trò muốn nói gì thì nói. Giờ ngồi xuống đi.”
Harry cho rằng ý của cô McGonagall là ‘ngồi xuống và im miệng’. Nó ngồi xuống cạnh bàn, và cô McGonagall ngồi đối diện nó.
“Nói ngắn gọn thì trò bị đuổi học sau khi nhận được thông báo dùng phép thuật khi chưa đủ tuổi từ Bộ Phép Thuật,” cô nói. “Đó là sai lầm thôi. Chuyện đó lẽ ra không bao giờ xảy ra, và rõ ràng quyết định đã được thu hồi rồi.”
“Thế… sao cô lại ở đây?” Harry do dự hỏi.
“Bởi vì khi phép thuật của trường xác nhận được trò bị đuổi học, trò đã bị xóa tên khỏi danh sách học sinh của trường. Khi quyết định được thu hồi, trò sẽ nhập học lại với tư cách là tân sinh.”
“Rồi thế có nghĩa gì với con? Con phải thi lại hết à?”
“Cô mong là không. Cô thật sự không muốn phải chấm lại bài môn Biến Hình của trò hồi năm hai đâu,” Cô McGonagall nói, cười nhẹ với Harry. “Không, thế có nghĩa là bây giờ, trò không còn thuộc nhà Gryffindor nữa.”
“Vậy… cho con vô nhà Gryffindor lại đi?”
“Ai cũng tự tin rằng đó sẽ là kết quả cuối cùng. Nhưng cho đến khi nón phân loại chính thức cho trò về nhà Gryffindor, phép thuật của trường sẽ không tính điểm của trò.”
Harry căng thẳng lên khi nghĩ đến việc phải để cái nón phân loại đọc suy nghĩ của mình lần thứ ba. Nó cố giấu nỗi lo sợ của mình, nên đành nhún vai. “Thế thì sao ạ? Con không bị trừ điểm nữa hẳn sẽ có ích cho nhà Gryffindor, nên…”
“Bao gồm cả các điểm kiếm được từ Quidditch.”
“À.”
“Thế nên ta cần trò được chính thức đưa về nhà cũ vào buổi lễ phân loại. Nhà trường đã quyết định sẽ xem trò như học sinh chuyển trường, nên trò sẽ được phân loại sau tân sinh năm nhất.”
Harry cuối cùng cũng hiểu lời của cô. Nó sẽ phải phân loại lại lần nữa. “Ờm, thưa Giáo sư?” nó hỏi. “Nếu cái nón phân loại con sang… nhà nào khác Gryffindor thì sao ạ?”
“Như đã nói, bọn cô nghĩ khả năng con bị phân sang nhà khác không cao đâu,” cô nói. “Nhưng nếu vậy thật, con sẽ chỉ chuyển sang nhà mới thôi.”
Harry gần như chẳng tự tin rằng mình sẽ về thẳng nhà Gryffindor, nhưng nó lại không nói gì.
“Trò còn muốn hỏi gì không, Potter?”
Tâm trí Harry vận động hết công suất, và nó cứ nhớ lại lời của nón phân loại đã nói hồi năm nhất và năm hai. Cái nón đã muốn phân nó về nhà Slytherin, và Harry nghĩ đến giờ nó cũng không đổi ý đâu.
Đặc biệt là khi Harry vừa có hứng thú với nghệ thuật hắc ám, và cả quyết tâm dùng ‘bất cứ giá nào’ để đánh bại Voldemort… không phải là cái nón phân loại đã nói chính xác như thế về nhà Slytherin sao? Và chẳng phải là nó đã đọc được rằng nhà Slytherin chính là nơi đắm sâu vào nghệ thuật hắc ám hơn bất kỳ nhà nào ở Hogwarts à?
Đệt, Harry nghĩ. Lần này kiểu gì mình cũng vào Slytherin rồi.
“Harry à?” Chú Sirius lên tiếng từ góc phòng. Harry thật sự quên mất chú đứng ở đấy. Nó nhận ra cô McGonagall vẫn đang chờ nó trả lời.
“Con không có câu hỏi nào cả, thưa Giáo sư,” nó nói. “Ít ra bây giờ không có ạ. Ngoại trừ… ít nhất con có thể ngồi với nhà Gryffindor đến khi con… phân loại lại không ạ? Con muốn giải thích cho họ chuyện gì đang xảy ra. Chỉ đề phòng thôi ạ.”
“Có thể hiểu được,” Cô McGonagall đáp lời. “Được, trò có thể.”
“Harry à, không có gì phải lo đâu,” Chú Sirius nói. “Ba mẹ con đều ở Gryffindor mà, và con cũng là Gryffindor như họ. Con không đi đâu khác được đâu.”
.
Có vẻ Hermione và Ron cũng tự tin như chú Sirius, rằng Harry sẽ về thẳng nhà Gryffindor thôi. Fred và George xem đó như trò đùa, nói rằng Harry có thể sẽ mang sản phẩm Phù thủy "Wỉ Woái" nhà Weasley đến những nhà mà họ không vào được. Hai bác Weasley cũng đồng tình với những người khác, bảo rằng ba mẹ của nó đều là Gryffindor mà. Harry bắt đầu nghi ngờ việc mình sẽ về nhà Slytherin rồi.
Dù vậy, nó quay lại Thư viện Black và bắt đầu tìm cách dựng trận pháp lên giường và đồ đạc của mình. Chỉ để phòng hờ thôi. Dù ai cũng tự tin rằng Harry sẽ quay về nhà Gryffindor, thì nó vẫn có khả năng sẽ ngủ cùng phòng với con của Tử thần Thực tử mà.
Nó nghĩ mình cũng có xíu cơ hội về nhà Ravenclaw, vì dạo này nó học nhiều quá, nhưng nó không nghĩ rằng Ravenclaw sẽ chấp nhận nó chỉ vì nó cực kì hiếu học trong mỗi một môn.
Trong suốt mấy ngày qua, có một điều vẫn luôn quấy nhiễu tâm trí của Harry – điều mà nó vẫn chưa hiểu rõ. Dù vậy, nó vẫn nghĩ mãi: sự hứng thú mới mẻ của nó đối với nghệ thuật hắc ám.
Harry đã chấp nhận rằng mình rất hứng thú và dồn nhiều công sức vào nghệ thuật hắc ám, để ngăn con đường nghiên cứu mới này. Nó biết rõ lẽ ra mình nên thấy lo sợ, và nên hỏi chú Sirius rằng cỡ nào là lún quá sâu. Nhưng Harry không muốn liều để rồi bị chú Sirius bắt dừng lại trong khi nó chỉ muốn học nhiều hơn nữa. Cảm giác không hề giống với những môn học ở trường, lúc đó nó chỉ cảm thấy mình như đang làm việc nhà thôi, giờ thì nó muốn hấp thụ hết tất cả kiến thức về nghệ thuật hắc ám nhất có thể.
Tất cả đưa Harry vào tình thế khó xử này.
Harry không chỉ lo lắng về việc hứng thú mới của mình có thể quẳng nó vào nhà Slytherin; nó còn phải lo nghĩ làm thế nào để mình có thể tiếp tục học nghệ thuật hắc ám khi ở nhà Gryffindor. Nó sẽ phải giấu sở thích của mình ở nhà Gryffindor, trong khi nhà Slytherin hẳn sẽ khuyến khích nó tiếp tục học.
Slytherin, trong tất cả các nhà, có thể thật sự trở nên hữu dụng với nó, và điều đó khiến Harry không khó chịu mấy về việc mình có thể rơi vào ổ rắn. Nó có thể học hỏi từ họ.
Suy nghĩ đó làm Harry sợ nhất; lẽ nó nên cực kì đau lòng khi phải nghĩ về việc vào nhà Slytherin chứ. Lẽ ra nó không nên thấy ý nghĩ đó gần như hấp dẫn.
Nhưng dù có tự nhủ, ý nghĩ đó vẫn hấp dẫn nó. Tuy không có gì xác nhận Slytherin nào cũng như Malfoy hay Parkinson yêu thích nghệ thuật hắc ám, nó vẫn có đủ bằng chứng cho giả thuyết của mình. Và dù nó khinh bỉ đám Slytherin đó, nó không kiềm được mà tự hỏi liệu họ có thể dạy thêm cho nó về nghệ thuật hắc ám không, những kiến thức mà nó không tìm được ở Thư viện Black.
Thời điểm tất cả mọi thứ ập đến có vẻ rất thuận lợi. Nó gần như vô tình học về nghệ thuật hắc ám, chỉ vài ngày trước khi cô McGonagall thông báo rằng nó sẽ phải phân loại lần nữa.
Cả cuộc đời của Harry – tất cả mọi thứ nó gây dựng nên kể từ khi đến thế giới phép thuật – sẽ hoàn toàn thay đổi nếu nó về nhà Slytherin. Nó có thể sẽ mất đi bạn bè của mình, có thể sẽ phải cảnh giác nhiều hơn mấy năm trước vì sống cùng những người mà mình không hề tin tưởng. Cả chú Sirius, dù chú có vẻ chấp nhận và thậm chí hơi ủng hộ Harry học hỏi lĩnh vực mới, cũng đã thể hiện rất nhiều lần rằng chú ghét nhà Slytherin thế nào.
Nó yêu nhà Gryffindor. Tuy dạo này nó có hay bực dọc, nhưng nó vẫn rất yêu các bạn của mình. Nó yêu những gì mà nhà đại diện. Nó không muốn mất đi gia đình bình dân của mình kể từ khi bước vào thế giới phép thuật.
Cái nón sẽ để mày chọn mà, Harry vô vọng nhắc nhở bản thân. Nó sẽ cân nhắc ước muốn của mày. Mày chỉ cần muốn về Gryffindor đủ tha thiết là được.
.
Ngoại trừ chuyến đi bất ngờ của chú Sirius đến nhà ga cùng họ, thì may là chuyến tàu đến Hogwarts khá bình yên, dù khá ngại ngùng. Ron và Hermione đã nhanh chóng bỏ rơi nó để đi họp với các Huynh trưởng khác, và nó ngồi lại ở toa với Ginny, Neville và cô bé lạ lùng nhà Ravenclaw tên Luna Lovegood.
Ginny là người duy nhất trong toa tàu biết về lễ tái phân loại sắp tới của Harry, và cô bé không nhắc gì đến nó cả. Harry thầm thấy cảm kích cô bé. Harry sao nhãng bản thân bằng cách đọc cuốn tạp chí kì dị ‘Kẻ Lý sự’ của Luna, và thấy thú vị khi đọc một bài báo về chú Sirius.
Mọi thứ khá bình yên cho đến khi Ron và Hermione quay lại sau buổi họp Huynh trưởng. Tất nhiên, Draco Malfoy xuất hiện ngay sau đó và suy nghĩ của Harry về lễ tái phân loại ùa tới.
Mình không thể nào về cùng nhà với tên đó được, Harry nghĩ, nhìn chằm chằm Malfoy với biểu cảm kinh hoàng không che giấu được.
“Mày nhìn gì hả, Potter?” Draco hỏi, kéo nó ra khỏi luồng suy nghĩ.
“Không gì tốt cả,” Harry lầm bầm, ước gì mình có thể chui luôn xuống ghế.
“Phép lịch sự đâu rồi hả, Potter,” Malfoy cười khẩy nói. “Hay tao phải cấm túc mày –“
“Ôi trời ơi, Malfoy,” Harry nói. “Giờ tao không có tâm trạng đâu. Làm ơn biến đi giùm.”
Như đoán trước, cái cười khẩy của Malfoy càng lộ rõ. “Chọc trúng chỗ đau rồi à? Mày không quen khi chức thấp hơn đứa –“
Hermione đứng dậy. “Cút ra ngoài!” cô ấy hét. Harry bất ngờ khi thấy Draco rời đi, và Hermione đóng sập cửa lại sau lưng hắn.
“Cậu thật sự vừa nói ‘làm ơn’ với Malfoy đó hả, Harry?” Ron nói, mồm đầy sôcôla ếch.
Harry quay mặt ra cửa sổ và đảo mắt. Vết sẹo lại nhức nhối, và nó vô vọng ước rằng được ở một mình suốt chuyến đi.
.
“Đồng phục của cậu đâu rồi, Harry?” Dean hỏi ngay khi Harry vừa ngồi xuống. Trên áo chùng đen của Harry không có huy hiệu nhà Gryffindor như những người khác.
“Ờm.” Harry đã yêu cầu được ngồi với nhà Gryffindor trước lễ phân loại để có thể giải thích tình hình, nhưng giờ ngồi đây rồi, nó lại chẳng biết mình nên nói gì hay làm sao để khơi chuyện.
“Trường sẽ trả lại… sau, nhỉ?” Hermione hỏi, và Harry cảm kích cô ấy vô cùng. Nó biết Hermione thấy được nó không thoải mái cỡ nào, và cố mở đường dẫn chuyện cho Harry.
“Sau gì cơ?” Dean hỏi.
“Sau khi mình… được phân loại,” Harry nói. “Lại lần nữa.” Harry, với sự trợ giúp của Hermione, giải thích với những bạn cùng năm khác lí do và làm thế nào nó phải phân loại sau tân sinh năm nhất.
“Nhưng cậu sẽ về thẳng đây thôi,” Ron nói, chẳng giúp ích gì mấy.
“Mong là vậy,” Harry nói. “Ý mình là, cũng chẳng đảm bảo được gì.”
“Cậu còn đi đâu được chứ, Harry?” Dean hỏi. “Nhà Slytherin à?” Cậu ta bắt đầu cười, Ron và mấy người khác cũng cười theo. Harry không cười, và nó để ý Seamus cũng không.
Lễ phân loại tân sinh như trôi qua nhanh hơn bình thường, và rồi cụ Dumbledore đứng dậy.
“Có vài vấn đề hi hữu xảy ra hồi hè rồi, dẫn đến việc một học sinh năm lớn cần phải phân loại lần nữa,” cụ Dumbledore nói. “Nhà trường mong rằng đây chỉ để làm theo hình thức thôi, nhưng dù thế vẫn cần phải thực hiện.” Cụ dừng lại một chút. “Harry Potter?”
Harry tự động viên mình và đứng lên, rồi nó nghe thấy tiếng cười the thé của Pansy Parkinson từ dãy bàn nhà Slytherin. “Potter tự đá mình về tận năm nhất luôn rồi hả?”
Hoàn hảo, Harry nghĩ. Cứ kiếm chuyện vậy đi; thế tao sẽ không có chút hứng thú nào muốn vào cùng nhà với tụi bây.
Cái nón có vẻ thậm chí còn bự hơn hồi nó còn là nhóc năm nhất nhỏ bé, nhưng khi nó ngồi xuống và được cô McGonagall đặt cái nón lên đầu, vành nón không che mất mắt nó nữa. Điều đó giúp nó thấy rõ tất cả mọi người ở Đại Sảnh đường đều đang hứng thú nhìn mình, nên Harry nhắm mắt lại. Nó không muốn thấy họ nhìn.
“Trò Potter,” giọng nói quen thuộc vang lên trong đầu nó. “Hiếm khi ta được nói chuyện với một học sinh tận hai lần, huống chi đến ba lần, và thậm chí còn cực hiếm khi ta được phân loại một học sinh thêm lần nữa. Chà, ca khó đấy.”
Gryffindor đi, làm ơn, Harry cố hết sức nghĩ.
“Thôi nào, Trò Potter,” cái nón nói. “Trách nhiệm của ta là đưa học sinh về nơi chúng sẽ hạnh phúc và thành đạt – đó là lí do tại sao ta lắng nghe ước muốn của bọn nhỏ. Nhưng, ta muốn trò lắng nghe ta trước khi ta quyết đưa trò về đâu.”
Harry nuốt khan.
“Dù khăng khăng muốn về Gryffindor, trò lại không có ác cảm với Slytherin như hồi năm nhất. Ta vẫn giữ nguyên ý kiến là trò sẽ rất thành công ở nhà Slytherin.”
Nhưng ở đó có con cái của Tử thần Thực tử, Harry nghĩ. Tôi sẽ gặp nguy hiểm.
“Năm nào mà trò chả gặp nguy hiểm,” cái nón đáp lời. “Bọn học sinh không gây nên hiểm nguy nào cả. Và ta nghĩ Slytherin sẽ có thể giúp trò, vì trò đã học được mọi điều có thể từ nhà Gryffindor rồi.”
Harry cố hết sức để không nghĩ về việc học nghệ thuật hắc ám từ bọn Slytherin, nhưng có vẻ cái nón đã chớp được ý nghĩ đó rồi.
“Không chỉ mỗi nghệ thuật hắc ám mà cả những phép thuật khác mà Gryffindor không biết tới,” cái nón nói. “Trò cần học cách suy nghĩ như một Slytherin: cách sử dụng tất cả những thứ trong tầm tay, và cách để sống sót trong mọi tình huống.”
Tôi không muốn suy nghĩ như một Slytherin, Harry vô vọng nghĩ. Chúng lúc nào cũng tàn nhẫn với tôi và các bạn tôi.
“Nhưng đó không phải là những đức tính định hình nên một Slytherin,” cái nón đáp lời. “Và Slytherin những năm qua chỉ tàn nhẫn vì hoàn cảnh đưa đẩy thôi, chứ không phải do bản tính vốn có của Slytherin.”
Điều đó làm Harry hoang mang, nên nó quyết định dùng chiến lược khác. Tôi sẽ mất tất cả bạn bè nếu về nhà Slytherin.
“Điều đó hoàn toàn phụ thuộc vào trò và bạn của trò,” cái nón nói. “Dù sao thì trò có thể làm bạn với những người khác ngoài nhà của mình mà. Và ai bảo trò sẽ không kết bạn được trong nhà mới” Cái nón dừng lại. “Nhưng ta e mình lạc đề rồi.
“Slytherin sẽ mang nhiều lợi ích đến cho trò hơn Gryffindor – đó là sự thật. Ta nói thế này nhé, Trò Potter – trò muốn đạt được gì từ những năm cuối cùng ở Hogwarts?”
Harry dừng lại. Tôi muốn đánh bại Voldemort, nó nghĩ. Tôi muốn có khả năng bảo vệ những người mà hắn tấn công. Tôi không muốn ai phải chết cả.
“Không may thay ta nghĩ cái chết trong trận chiến sắp tới là điều chẳng tránh được,” cái nón nói. “Nhưng có một con đường có thể giảm nhẹ nỗi đau, và có thể cứu được nhiều hơn nữa.
Vậy đó là con đường tôi muốn, Harry nói. Gryffindor bảo vệ người khác. Họ dũng cảm và sẽ đứng lên chống lại mọi thứ. Đó là nơi tôi thuộc về.
Cái nón cười khẽ. “Nhưng thử tưởng tượng xem, một Slytherin với trái tim của một Gryffindor sẽ đạt được những gì?”
Cái nón im lặng một lúc lâu, và Harry nhận ra mình có thể nghe thấy tiếng xì xào bàn tán ở Đại Sảnh đường. Mọi người đang hoang mang không biết sao lại lâu đến vậy. Harry mở mắt ra và thấy ai nấy cũng đang nhìn mình chằm chằm, nó không thoải mái nhích người trên ghế.
“Mặc họ nhìn,” cái nón nói. “Kiểu gì họ chẳng nhìn, dù trò có vào nhà nào đi chăng nữa. Giờ trò phải trả lời ta rồi – trò có cho phép ta đưa trò về nơi mà trò sẽ đạt được những gì mình mong muốn không?”
Kể từ khi cô McGonagall đến nói chuyện với nó, Harry đã tưởng tượng ra hàng ngàn cuộc đối thoại khác nhau giữa mình với nón phân loại, và không cái nào đi theo hướng này cả. Nó đã quyết tâm sẽ chỉ nghĩ về khao khát quay về Gryffindor của mình, mà giờ thì cái nón rách này khiến nó nghi ngờ mọi thứ.
Nó bắt đầu tìm hiểu nghệ thuật hắc ám vì nó muốn đánh bại Voldemort. Nó muốn ở lại nhà Gryffindor để cứu những người khác. Dù mục đích cuối cùng khá giống nhau, nhưng hai điều trên lại chẳng khớp với nhau, Harry không nghĩ là mình sẽ tự nguyện bỏ mất một điều. Gryffindor sẽ không cho phép nó tiếp tục tìm tòi về nghệ thuật hắc ám, và nó cố tiếp tục học chắc chắn sẽ khiến nó gặp rắc rối với nhà cũ của mình.
“Trò Potter, trò sắp trở thành giá treo nón rồi đó. Trò có cho phép ta đưa trò về nơi mà trò sẽ đạt được mong muốn của mình không?”
Cuối cùng Harry cũng nhận ra cái nón đang hỏi mình điều gì, và nó nhận ra mình không trì hoãn được thêm rồi. Nó nhắm mắt lại lần nữa. Đưa tôi về nơi mà ông nghĩ tôi thuộc về, nó mệt mỏi.
Harry thề rằng mình thật sự có thể nghe tiếng cái nón cười thỏa mãn, và nó chợt cảm thấy hối hận. Quyết định phút chốc dưới áp lực đó sẽ vạch ra những năm cuối cùng của nó ở Hogwarts; lỡ như đó là sai lầm thì sao? Không, nó nghĩ. Chờ đã –
“Trễ rồi, Trò Potter,” cái nón nói. “Dù có do dự, nhưng rõ ràng là trò biết mình thuộc về đâu, và kể từ ngày đầu tiên, ta cũng biết rõ là trò thuộc về nhà… SLYTHERIN!”
Hết Chương 1.