Chapter Text
Harry mặc chiếc áo choàng tàng hình len lỏi qua đám đông. Họ vẫn còn bị sốc sau trận chiến. Một số đứng thành nhóm hai hoặc ba người im lặng, quan sát người chết.
Những người khác hát những khúc ca khải hoàn. Anh đi theo khi từng dòng đám đông hướng về phía đại sảnh đường.
Anh không thể tìm thấy Ron hay Hermione hay Ginny. Thay vào đó, Harry nhìn thấy một phiên tòa tự phát. Ở một bên của đại sảnh có nửa tá Tử thần Thực tử đang bị trói và canh gác. Bên kia là vô số thi thể chất đống, trong đó có cả Lucius Malfoy.
Đám đông hò hét đầy sát khí cho việc trả thù. Mundungus Fletcher trở thành Thẩm phán tối cao đang chĩa đũa phép vào Draco Malfoy.
"Dựa trên lời mẹ của người này, chúng tôi tuyên bố Draco Malfoy vô tội!" Lão hét lên, và Malfoy bị đẩy vào vòng tay mẹ mình một cách không thương tiếc.
"Tiếp theo: Gregory Goyle!"
"Có tội!" Đám đông hét lên.
Harry cởi chiếc áo choàng tàng hình của mình ra.
"Chuyện quái gì đang xảy ra vậy?" Anh hỏi một cô bé, có lẽ không quá mười lăm tuổi, khuôn mặt cô bé vặn vẹo vì cơn giận dữ muốn báo thù.
"Thực thi công lý!" Cô ta nói mà không nhìn anh.
Harry bắt đầu chen lấn đi về phía trước đám đông. Anh hầu như không thể nghe thấy Mundungus nói gì bởi cơn thịnh nộ của đám đông. Sau đó anh nghe thấy tiếng của Malfoy, cao giọng và đầy sợ hãi.
"Thằng đó còn vô tội hơn tôi." Malfoy nói.
Việc lấn đường của Harry ngày càng trở nên dễ dàng hơn với anh khi mọi người nhận ra anh là ai và bắt đầu im lặng nhường đường với sự tôn kính.
Malfoy đã thoát khỏi vòng tay của mẹ mình, lao mình vào giữa Goyle và một phù thủy đội mũ trùm đầu tạm thời che mặt đang chĩa đũa phép vào ngực Malfoy.
"Tôi đã kéo nó vào mọi việc." Malfoy nói. "Tôi đã ép nó thành Tử thần Thực tử. Nếu tôi vô tội, thì nó cũng vậy."
Narcissa Malfoy đang khóc không ngừng vào chiếc khăn tay bẩn thỉu.
Mundungus cân nhắc.
"Được rồi." Lão nói. "Theo cách của ngươi vậy. Cả hai đều có tội. Thế này được phép chứ?"
Người phù thủy đội mũ trùm gật đầu. Harry vẫn đang cố gắng vượt qua vài phù thủy đứng cuối hàng đầu. Anh nhìn thấy bàn tay của Malfoy với lấy tay Goyle, thấy Goyle nắm lấy và siết chặt lại.
"Ava—" Tên đao phủ bắt đầu.
"Dừng lại!" Harry nói, cuối cùng cũng đến được bên cạnh Malfoy. "Thế này thật điên rồ! Dừng lại hết đi!"
Harry Potter, đám đông bắt đầu hô vang. "Mọi người về nhà đi!" Harry hét lên, nhưng không ai nghe theo cả.
Anh quay sang nhìn Mundungus, nhưng lão đã chạy biến. Đám đông đang từng bước dồn ép và Harry nhận ra rằng nếu anh không làm gì sớm hơn thì mình sẽ bị cuốn vào đó, bị chia cắt khỏi Malfoy, và rất có thể hắn ta sẽ bị giết trước khi Harry có thể đến được chỗ hắn lần nữa.
Harry đã chán ngán với việc cứu người.
"Đi thôi." anh nói với Malfoy, nắm lấy cổ tay hắn.
Malfoy ngay lập tức nghe lời, dường như hắn luôn cho rằng Harry chắc chắn sẽ cứu mình, giống như lúc anh đã làm trong Phòng Yêu Cầu. Goyle và Narcissa nối đuôi nhau theo sau anh.
Đám đông bắt đầu thưa dần, không thể theo kịp Harry khi anh lao đi và đổi hướng. Cổ tay xương xẩu của Malfoy nằm trong tay anh.
Hắn ta đang nói đi nói lại điều gì đó nhưng Harry không thể nghe thấy được. Cuối cùng, họ đã cách đại sảnh đủ xa để anh có thể nghe được những lời đó.
"Chúng giết Cha rồi." Malfoy nói, cao giọng và run rẩy. "Chúng đã giết ông ấy rồi."
Harry liếc lại về phía sau.
"Tao rất tiếc." Anh nói. Malfoy đang nhìn anh nhưng hắn dường như không nhìn thấy anh trước mặt.
"Chúng đã giết ông ấy." Hắn nói lại.
"Mày rất dũng cảm. Chuyện đứng lên bảo vệ Goyle ấy." Harry nói.
"Chúng đã giết cha." Malfoy nói.
"Ở đó!" Một giọng nói vang lên từ cuối hành lang. "Đám Tử thần thực tử kìa! Avada Kadavra!"
Mọi chuyện xảy ra thật nhanh chóng và gọn lẹ. Narcissa bình thản bước tới trước mặt Malfoy, như thể bà chỉ đứng lên để đi lấy đơn từ quầy thanh toán của quán cà phê. Bà ấy không có vẻ gì là sợ hãi.
Bà thậm chí dường như không hề suy nghĩ hay quyết định gì. Bà chỉ đơn giản là bước tới trước mặt con trai mình, bị trúng lời nguyền và ngã xuống sàn, chết.
Malfoy đột nhiên im lặng một cách khủng khiếp.
Harry niệm bùa choáng người đã ếm lời nguyền — anh không thể nhìn ra đó là ai, họ chỉ là cái bóng mờ mờ — và niệm chú để chặn hành lang ở cả hai đầu.
"Mẹ kiếp." Anh nói.
Malfoy vẫn đang nắm tay Goyle.
"Tao rất tiếc, Draco." Goyle vụng về nói.
"Chúng ta cần đưa tụi mày đến chỗ các Thần sáng." Harry nói.
Anh thấy bản thân như chết lặng đi. Anh không thể tưởng tượng nổi Malfoy đang cảm thấy ra sao. "Ai cũng điên hết rồi."
"Chúng ta không thể bỏ rơi bà ấy được." Goyle nói.
"Dãy hành lang." Malfoy bất ngờ nói. "Sẽ không có ai ở đó đâu."
"Tụi mày không thể ở lại đây." Harry nói. "Tụi mày cần phải rời khỏi Hogwarts. Nếu không cả đám sẽ bị giết mất."
Goyle buông tay Malfoy ra và nhẹ nhàng bế Narcissa lên như thể bà là một đứa trẻ đang ngủ. Malfoy điên cuồng nuốt nước bọt khi nhìn cảnh trước mắt.
"Mày không cần phải đi cùng tụi tao, Potter." Hắn nói.
"Nhưng bọn tao sẽ chôn mẹ tao ở dãy hành lang." Harry nhấn ngón tay vào chỗ tròng mắt, nơi đó giờ đây đang rất khó chịu.
"Lạy Merlin. Được rồi. Goyle, mày khoác áo choàng vào đi."
"Cái gì?" Goyle hỏi. Harry phớt lờ nó và khoác chiếc áo tàng hình lên người Goyle. Nó có dáng người to lớn, và còn hơn thế nữa trong khi bế Narcissa. Và như thế thì cơ hội để Draco chui cùng vào chiếc áo cũng đi tong.
"Malfoy, mày chỉ...tao chẳng biết nữa, bám sát tao đi. Chúng ta sẽ phải di chuyển nhanh chóng." Malfoy gật đầu và đưa tay ra.
Hành động đó khiến đầu óc Harry quay cuồng khi thấy Malfoy nhìn anh như thế, cái nhìn ngây thơ và tin tưởng. Thế giới đã đảo lộn hết rồi.
Họ men theo các góc tối, tránh mặt mọi người, nhiều lần lao vào những phòng học trống để chờ những nhóm người ồn ào vượt qua.
Cả đám phải mất mười lăm phút để đến được dãy hành lang, nhưng đúng như Malfoy dự đoán, ở đó không một bóng người.
Khuôn viên bằng đá của trường im lìm và thanh tĩnh. Goyle nhẹ nhàng đặt Narcissa xuống nền đá cuội bên dưới một cái cây đơn xinh đẹp ở chính giữa sân.
Harry biến hòn đá thành một cái xẻng và cố đưa nó cho Malfoy, nhưng hắn lắc đầu.
"Mày không muốn..." Harry nói và nghĩ về Dobby, chuyện anh đã phải tự mình đào cái mộ đó như thế nào.
Nhưng Malfoy giơ cây đũa phép của mình lên — cây đũa phép của mẹ hắn, Harry giật mình nhận ra — và bắt đầu niệm. Với quá trình làm phép tỉ mỉ, hắn nhấc từng viên đá cuội lên và giữ chúng lơ lửng trong không trung.
Sau đó, hắn ta cắt đi lớp đất sét ẩm, một khoảng đất nhô lên khỏi mặt đất như thể nó là một chiếc bánh sô-cô-la, để lại một cái hố sâu gần hai mét và rộng gần một mét.
Hắn nhẹ nhàng di chuyển cây đũa phép, những viên đá cuội và đất sét từ từ chìm xuống bên cạnh cái hố, chờ đợi để trở về vị trí cũ cần thiết của mình.
Đó là một quá trình niệm chú từ tốn và cẩn thận, không phải là sở trường làm phép của Harry như anh từng làm trước đây.
Malfoy nhìn chằm chằm vào ngôi mộ.
"Tao không thể niệm ra một câu bùa chú lơ lửng đàng hoàng được, Draco." Goyle nói.
Malfoy ngước lên, như thể hắn ta đã quên mất còn có người ở đó. Hắn lắc đầu, đi đến chỗ mẹ mình đang nằm và quỳ bên cạnh bà.
Hắn vén tóc mai ra khỏi mặt mẹ. Hắn nhẹ nhàng niệm bùa lau chùi và luồn tay xuống dưới để hắn có thể bế mẹ mình lên.
Hắn đứng không vững, nhưng loạng choạng đi về phía ngôi mộ tối tăm mà gã đã xây nên cùng với mẹ trong vòng tay mình.
"Mày nên niệm bùa lơ lửng cho bà ấy, Draco." Goyle nói. Malfoy lại lắc đầu. Hắn thẫn thờ ngồi ở mép hố, bám vào người mẹ rồi nhảy xuống.
"Chết tiệt." Hắn nói khi tiếp đất và ngay lập tức ngã xuống.
"Mày không sao đấy chứ?" Goyle hỏi.
Malfoy không trả lời. Hắn tập tễnh đứng dậy và đặt mẹ mình xuống đất. Bà ấy nhắm mắt và trông có vẻ yên bình. Malfoy cúi xuống bên bà và thì thầm.
Harry không thể chịu đựng được nữa. Anh đi vòng quanh những lối đi có mái che của hành lang, hết vòng này lại tới vòng khác, chờ Malfoy xuất hiện.
"Draco." Cuối cùng Goyle nói. Harry đến đứng cùng nó ở rìa mộ. Malfoy đang nằm cạnh Narcissa, mặt hắn vùi vào cổ bà.
"Chôn tao đi." Hắn nói.
Harry ngồi xuống, chân đung đưa qua mép mộ. Anh đưa tay ra.
"Đi thôi, Malfoy." Anh nói.
Malfoy không trả lời. Hắn không di chuyển.
"Chúng ta cần đưa Goyle đi. Nó đang gặp nguy hiểm và nó sẽ không đi nếu mày không đi." Harry nói.
Malfoy do dự, rồi gật đầu. Hắn có một sợi tóc của mẹ cuộn quanh nắm tay. Phải mất năm phút hắn mới đứng lên được. Có vẻ như mắt cá chân của hắn đã bị thương khi tiếp đất.
"Nắm tay tao đi." Harry nói, và Malfoy làm theo. Sau một hồi chật vật leo trèo, hắn ta đã ra khỏi cái hố. Hắn đứng dậy và bước đi khập khiễng, vai hắn cử động lên xuống nhanh chóng.
"Tao sẽ làm rối tung lên mất." Goyle nói, chỉ về phía chỗ đất sét và đống đá cuội.
"Để tao làm cho." Harry nói.
Anh cố gắng giữ quá trình làm phép của mình từ tốn và cẩn thận như Malfoy, hạ mảng đất xuống thi thể của Narcissa, đặt những viên đá cuội trở lại vị trí cũ. Anh niệm chú biến hình một hòn đá cuội thành tấm bia mộ.
"Đừng ghi tên bà ấy." Goyle nói.
Harry cau mày, nhưng có lẽ Goyle nói đúng. Anh không thích nghĩ đến cảnh ngôi mộ có thể bị xâm phạm như thế nào nếu người ta biết một Malfoy được chôn ở đó.
Mẹ yêu quý, Harry khắc. Và rồi anh nhớ ra hoa thủy tiên là một loài hoa có bông màu vàng khá đẹp. Harry đang mệt mỏi, giận dữ và buồn kinh khủng, nhưng anh buộc mình phải tập trung. Luống hoa anh làm không gọn gàng nhưng dày đặc hoa thủy tiên, rực rỡ và đầy nắng hệt như xuân về.
"Xong rồi." Anh gọi Draco. Draco quay lại và khập khiễng bước về phía cả hai mà không nhìn lên. Cuối cùng khi đến chỗ Harry, hắn cũng nhìn vào tấm bia mộ.
Hắn mở to mắt nhìn đi nhìn lại. Goyle vòng tay quanh eo hắn.
"Sẽ ổn thôi, phải không? Chúng ta sẽ ổn thôi, phải không Draco?" Goyle hỏi.
"Ừ." Draco nói, giọng khô khốc và nứt nẻ. "Tất nhiên là chúng ta sẽ không sao. Đừng ngốc thế."
"Chúng ta cần phải đi thôi." Harry nói. Draco liếc nhìn anh và gật đầu.
"Một lúc nữa thôi." Hắn nói. Nhưng Harry có thể nghe thấy tiếng cười khàn khàn, điên loạn ở đâu đó trên dãy hành lang.
"Không an toàn đâu." Harry nói. "Mày có thể quay lại sau, Draco. Để lúc khác nhé?"
Draco bối rối quay đầu nhìn anh, như thể hắn ta thực sự bất ngờ trước sự ngu ngốc của Harry.
"Tao sẽ vào Azkaban suốt đời, Potter."
"Tao sẽ giúp mày nên không có chuyện đó đâu." Harry nói. Draco hừ một tiếng rồi quay lại chỗ mộ mẹ mình.
"Có thật không Draco? Hai ta sẽ vào Azkaban sao?" Goyle hỏi.
Biểu cảm của Draco thay đổi.
"Không." Hắn nói. "Tất nhiên là không rồi. Tao sẽ giải thích về vụ của mày, Greg. Đừng lo nữa."
Goyle sụm người xuống vì nhẹ nhõm.
"Harry, là cậu đó sao?" Harry quay đầu lại. Là Kingsley Shacklebolt.
"Đừng hại họ!" Anh nói vì ông ta đã chĩa đũa phép ra. Kingsley niệm bùa trói Goyle và Draco rồi thu hồi đũa phép của cả hai.
"Tôi sẽ không làm vậy. Tôi chỉ đưa hai người đến Bộ. Đám đông...yêu cầu." Kingsley nói.
"Bọn họ giết người thì có." Harry nói.
"Bọn ta có các Thần Sáng canh giữ rồi. Cậu Malfoy, cậu Goyle, liệu hai cậu có chịu hợp tác hay tôi phải dùng bùa choáng?" Kingsley nói.
"Bọn này sẽ hợp tác." Draco nói.
"Bố tôi không sao chứ?" Goyle hỏi.
"Bọn ta đã tạm giam ông ấy. " Kingsley nói. Draco mỉm cười.
"Hai người này sẽ bị gì?" Harry hỏi.
Cả Draco và Goyle dường như quên mất Harry đang đứng đó. Cả hai cho phép Kingsley nắm cùi chỏ và cả ba cùng rời đi, đến Bộ bằng khóa cảng. Chỉ còn lại mình Harry đứng ở dãy hành lang, với cảm giác mệt mỏi đến phát bệnh trong lòng.
Những tuần sau đó là nỗi kinh hoàng cứng nhắc hệt như một cơn ác mộng. Nhiều đám tang, những buổi uống trà và vô số người chúc mừng anh.
"Tui hiểu sao bồ lại nói thay cho Malfoy, nhưng còn Goyle á?" Ron nói.
"Thằng đó có biết gì đâu." Harry nói. "Nó chỉ là một đứa trẻ kém thông minh bị cuốn vào một cuộc chiến mà thôi."
"Thằng đó đã cố giết chúng ta đấy!"
"Tui biết, tui chỉ là..."
"Mình đồng ý với Harry." Hermione nói. "Mình cũng sẽ nói thay cho cậu ta."
"Nó đã rất...tử tế, với mẹ của Draco." Harry nói.
Anh mô tả những gì đã xảy ra, mặc dù anh thấy mình không thể giải nghĩa hết sự vô hồn trên khuôn mặt của Draco.
Anh đã mơ về nó, những giấc mơ không hề có sự hiện diện của Draco, chỉ là một màu trắng che khuất bầu trời và đánh thức Harry bằng sự trống rỗng của chúng.
Anh sẽ ngồi dậy và nhớ đến việc Draco nằm trong ngôi mộ của mẹ mình và tự hỏi cảm giác nhìn mẹ của bạn chết vì bạn ra sao.
Tất nhiên là Harry biết, không phải sao? Khung cảnh tương tự cũng đã xảy ra trước mặt anh, chỉ là anh chẳng thể nhớ được.
Cuối cùng, việc họ sẵn sàng nói chuyện tại phiên tòa xét xử Goyle chẳng đem lại kết quả gì. Tất cả các Tử thần Thực tử có Dấu Ấn đều bị kết án tối thiểu năm năm trong Azkaban.
Ngay cả lời khai đanh thép của Draco về thực tế là hắn đã ép Goyle gia nhập Tử thần Thực tử cũng không thay đổi được điều đó.
Draco là Tử thần Thực tử duy nhất thoát khỏi việc bị tống giam. Harry, Ron và Hermione đều làm chứng rằng hắn đã cố tình nói dối để cứu mạng họ.
Dean và Luna cũng lên làm chứng. Rõ ràng cả hai đã tình cờ nghe được Draco đang cố gắng rời bỏ đám Tử thần Thực tử và bị cha mình trừng phạt.
Draco bị án treo một năm và phải nộp một khoảng tiền phạt khá lớn. Ngoài ra, hắn còn được tự do.
Hắn đứng đó chớp mắt nhìn sổ ghi án khi tòa tuyên án và không nhìn Harry lấy một lần. Harry thực sự không hiểu tại sao việc đó lại làm phiền lòng mình nhiều đến vậy.
Chapter Text
Sau buổi hầu tòa, Draco được dùng Khóa cảng trở về trang viên. Ở đó chẳng có ai chờ hắn cả.
Cả trang viên tăm tối và hoàn toàn là đống hỗn độn, cứ như trong đó đã xảy ra hàng loạt trận chiến vậy. Mà có khi là vậy thật cũng nên.
Draco thơ thẩn bước ra bãi cỏ, rải rác khắp nơi là xác lũ công. Trông gớm quá, Draco nghĩ lúc dùng giày đá nhẹ vào một trong số đó, hắn cho là trong nhà chẳng còn gì để ăn và một ý tưởng điên rồ thoáng qua tâm trí là làm lông đám công chết này thì sao.
Có khi mình lại là Robinson Crusoe thời hiện đại cũng nên, của nhà có gì xài được thì cứ xài thôi! hắn nghĩ thế.
Giày Draco dính máu, và chỉ với ý nghĩ tay mình cũng như vậy thôi cũng đủ để hắn ngã lăn quay. Kế hoạch mới đây, tới lúc tập ăn chay rồi, hắn quyết thế.
Tất cả các gia tinh đều đã được tự do. Draco phó mặc cho chân mình dẫn đến những căn phòng tàn tạ. Có đôi lúc hắn dừng lại, và nỗi cô độc kinh hoàng bao trùm lấy hắn.
Nhưng hắn vẫn có thể xoay sở được. Mỗi lần bản thân muốn khóc, hắn sẽ tự nói chuyện một mình.
"'Sự Trả thù của Người Sói: tiểu thuyết.'" Hắn nói khi nhìn qua những tàn dư còn sót lại của thư viện.
"'Chiếc đèn chùm vỡ nát'. Một tác phẩm hiện đại gay gắt, khám phá sự giao thoa giữa thời kỳ suy đồi và chiến tranh." Hắn nói lúc gần như vấp phải chiếc đèn chùm mà Potter và đám bè bạn của hắn đã làm vỡ.
Mà sao chả thấy ai sửa nó hết vậy? Cha của Draco đã nhập khẩu chiếc đèn chùm đó từ bên Ý về để làm quà cho mẹ hắn. Khi đó là một mùa Giáng Sinh an lành.
"'Nhà xí của những kẻ ác thực thụ: Sách đặt trên bàn cà phê'." Hắn nói trong lúc đi vệ sinh ở tầng dưới.
"Có khi mình điên rồi." Draco nói chuyện với ảnh phản chiếu của mình trong gương. Viễn cảnh đó cũng khá thu hút.
Hắn tưởng tượng bản thân đang mặc...áo choàng tắm lụa và đội trên đầu những chiếc nón được trang trí cầu kỳ, miệng ngậm tẩu thuốc. Hắn sẽ tóm cổ đám con nít trong công viên, dọa tụi nó bằng những câu châm ngôn nhảm nhí và chẳng bao giờ nghĩ về bất cứ điều gì nữa.
Hắn cứ đi, đi miết ngược xuôi từ phòng này sang phòng khác, khám phá mái ấm tuổi thơ của mình như một người xa lạ. Khi ánh mặt trời ngả dần về phía tây, màn đêm buông xuống. Mọi thứ đã kết thúc.
Cuối cùng hắn dừng chân trước lò sưởi trong phòng khách. Trên bệ lò sưởi có treo bức tranh gia đình, nên hắn để bản thân rơi nước mắt trong một lúc rồi mới tự trách mình.
Trấn tĩnh lại đi chứ, mày còn phải vặt lông công nữa. Hắn nói với chính mình.
Câu đó làm Draco cười, nên hắn ngừng khóc và tự nhắc nhở mình là theo một cách nào đó thì tình huống này cũng nên thơ gớm.
Từ hồi còn nhỏ hắn đã luôn muốn làm trẻ mồ côi. Tụi nó thú vị hơn nhiều. Mình đang trở nên thú vị, hắn nghĩ rồi lại tự ghét bỏ chính mình tới mức đau đớn, nội tâm dằn vặt và méo mó -
Để trừng phạt mình vì đã có ý nghĩ kinh khủng và nhẫn tâm đến thế, hắn vào phòng ngủ của cha mẹ. Đúng như hắn nghĩ, chỗ đó cũng tồi tàn không kém. Hắn im lặng nhìn chiếc giường, sững sờ bởi nỗi đau đớn. Và điên rồ ở chỗ cái chết hoàn toàn bình thường. Lúc nào con người ta chẳng chết.
"Cậu chủ Draco?" Một giọng nói cất tiếng, nhỏ xíu.
Misty. Gia tinh của mẹ hắn. Nó ngại ngùng đi ra từ phòng ngủ riêng của bà, dùng cặp mắt to tròn ướt đẫm nhìn hắn.
"Mày được tự do rồi. Chưa nghe gì sao? Mấy gia tinh khác đều đến Hogwarts hết rồi." Hắn nói.
"Misty sẽ không bỏ rơi con cái của cô chủ Cissy đâu, thưa cậu!"
Draco nuốt nước bọt.
"Mày ở lại à?"
"Misty hong bỏ cậu đâu, cậu chủ!"
Draco ngồi xuống ghế sô pha thấp kê bên cửa sổ.
"Phải rồi. Thế thì tốt. Tao và mày cùng chống lại thế giới, Misty. Cùng thành lập một nhóm đi. Chiếm trọn thế giới."
"Misty đau lòng cho cô chủ Cissy." Misty nói.
"Ừ. Nhưng cũng không tệ đến mức đó. Tao mặc màu đen đẹp lắm." Draco nói.
Misty nhìn hắn với ánh mắt trách móc và bắt đầu khóc.
"Ôi Misty cưng à." Draco nói.
Hắn đã không sống cùng con gia tinh, kể từ lúc hắn còn nhỏ cũng không. Hắn không chắc sao mình lại gọi nó là cục cưng, chắc chắn trước giờ hắn chưa từng gọi con gia tinh nào như thế.
Nhưng nó lại hiểu cảm giác của hắn, và cái thực tế là có ai đó trên thế giới này cùng chịu chung nỗi mất mát làm hắn biết ơn vô bờ bến.
Hắn vẫy tay gọi nó đến gần và thận trọng choàng tay lên người con gia tinh. Lúc đầu thì hắn thấy lạ - nó là gia tinh đấy - nhưng nhanh chóng cảm thấy tốt hơn khi ôm ai đó. Quan tâm đến người ta.
Cảm giác đó làm hắn thấy mình chưa thể tan vỡ được. Hắn ý thức được nếu giữ mình không tan vỡ trong...vài ngày, có lẽ thế, thì...ý nghĩ đó không có hồi kết. Hắn cứ phải ngăn bản thân nhảy ra khỏi cửa sổ cái đã.
"Cậu chủ Draco quá tốt với Misty, thưa cậu." Nó khóc.
"Chứ còn gì nữa. Thế nên mày đừng bao giờ rời đi." Draco nói.
Misty lùi ra, lấy tay lau nước mắt.
"Cậu chủ chọc Misty cười thôi." Nó nói.
"Đúng là tao có làm vậy. Mày không được cười, chỉ được cổ vũ tao thôi." Draco nói.
"Misty chỉ cười những câu đùa buồn cười thôi cậu chủ." Misty nghiêm túc nói và Draco cười to.
"Nghe nè, tao đói lắm rồi. Mày nấu ăn được không?" Hắn nói.
"Tất nhiên là được. Misty là gia tinh đã qua đào tạo rồi, cậu chủ."
"Tất nhiên là vậy rồi. Mày nghĩ sao? Hai ta tiệc tùng chút đỉnh đi, món công nướng được không?" Draco nói.
"Cậu đang muốn ăn công à...?"
"Không. Tao theo chủ nghĩa ăn chay." Draco quyết liệt nói.
"Cậu khó chiều quá, cậu chủ." Misty cười nói.
"Tao là người tuyệt vời. Thôi mà, cho tao ăn đi, giờ tao là cậu bé mồ côi nghèo khổ còn gì."
Mắt Misty ngập nước.
"Ôi Misty à, tao đùa thôi mà. Cái lợi duy nhất trong cả chuyện này đó chứ còn gì nữa? Mày phải tiếc nuối dùm tao."
"Misty có tiếc nuối cho cậu, cậu chủ Draco."
"Tao cũng thế. Ăn thôi nào." Misty gật đầu và cả hai vào nhà bếp.
Draco cũng không hẳn chống đối gì việc nằm một đống mà ủ ê. Nói thẳng thì hắn là dân nằm ủ ê chuyên nghiệp. Nhưng hắn biết chắc rằng thời khắc mình gục ngã sẽ đến, nên bắt buộc không được đầu hàng cho đến lúc ấy.
Draco cứ nài nỉ Misty ăn cùng mình.
"Thế không được đâu cậu chủ." Nó than.
"Nếu mày không nói thì tao sẽ không méc cha đâu."
"Cậu chủ Draco!"
"Đen tối quá à?"
"Quá sớm, thưa cậu." Misty nói.
"Vậy mới vui chứ." Draco nói.
"Cha cậu là người đàn ông đáng sợ, thưa cậu."
Draco rầu rĩ nhai món đậu lăng. Đó là cái khó của việc bạn có ông bố là một kẻ khủng bố giết người bị tâm thần. Chẳng ai có thể hiểu nổi sao lúc ông ấy chết thì mình lại thấy buồn.
"Misty rất tiếc cho cậu, cậu chủ Draco." Misty nhẹ nhàng nói.
"Thôi đừng. Có vậy thì Tài nghệ của tao mới khá lên được." Draco nói.
"Cậu là nghệ sĩ ư, cậu chủ?"
"Chưa. Sắp tới rồi. Tao thấy nó đang gần đến rồi. Mày sẵn sàng chưa? Đưa tao cây bút lông vũ."
Misty đưa hắn cây bút lông và lọ mực. Draco vẽ vài hình tăm que trên mặt khăn giấy rồi đưa cho Misty coi với vẻ nghiêm trọng tột cùng.
Misty sợ hãi nhìn vào tờ khăn giấy.
"Tao đùa đó, Misty." Draco nói vì thấy con gia tinh phải cố gắng lắm mới nhìn mình. Misty trông thoải mái thấy rõ.
"Ôi Misty mừng quá cậu chủ. Cậu có khiếu vẽ xấu lạ thường."
Draco giật lại tờ giấy ăn.
"Thì nhìn nè, tao có cố gắng gì đâu. Mày đi mà thử vẽ trên giấy ăn coi."
Misty cầm lấy cây bút lông và lọ mực. Nó lè lưỡi trong lúc nguệch ngoạc. Sau năm phút nó cho Draco coi bức chân dung của chính hắn.
"Ô. Mày khá vụ này đấy." Draco nhẹ giọng đáp.
"Misty lúc nào cũng thích làm mọi thứ đẹp mà cậu chủ."
"Tiếc là mày chẳng thể làm Trang viên đẹp lên lần nữa." Draco nói, thả cho muỗng rơi xuống tô.
"Misty có thể, thưa cậu!"
Draco ngước lên.
"Được à?"
"Được chứ thưa cậu! Chỉ là sẽ có nhiều việc..."
"Tao sẽ phụ mày. Khỏi cần ngại ngùng chi hết, giờ đây là nhà tao mà." Draco đảo mắt.
Misty trưng ra nụ cười được cho là vui sướng.
"Tao nghĩ...tao nghĩ là theo nghĩa nào đó, chỗ này cũng là nhà của mày nữa." Draco chậm chạp nói.
Misty chớp mắt nhìn hắn.
"Cậu khác quá, cậu chủ Draco."
"Tại sao, mặt tao dính đậu lăng hả?" Draco vỗ vỗ cằm.
Misty cười lớn rồi ngừng ngay, trông nó hoang mang lắm.
"Misty, cưng à. Mày hoàn toàn có quyền để cười với câu đùa của tao mà. Nếu mày mà không cười thì tao mới buồn đấy."
Misty biến đồ ăn và đống muỗng nĩa đi mất.
"Misty nên đi dọn phòng cho cậu rồi, cậu chủ." Nó nói.
Draco nhìn xuống đầu gối mình và giơ tay lên.
"Cậu đang...muốn hỏi gì ư, cậu chủ?" Misty không chắc chắn hỏi.
"Phải. Một câu hỏi xấu hổ vô cùng." Draco cúi đầu nói "Nay mày ngủ chung phòng với tao được không? Tao biết mày làm vậy là không đúng, nhưng tao..."
"Nếu được phép thì Misty sẽ dựng giường xếp trong phòng ngủ của cậu." Misty dịu dàng nói.
"Tuyệt vời. Mày đúng là thiên thần của nhà này. Một cái giường xếp. Xuất sắc luôn." Draco nói.
Hắn đang lảm nhảm vì bản thân đã mười tám tuổi rồi nhưng vẫn chẳng thể ngủ một mình được. Liệu cái danh sách những điều hắn thấy xấu hổ có bao giờ ngừng dài ra không nhỉ?
Chapter Text
Sau cái đêm mà Draco muốn dành cả đời để quên đi, sáng hôm sau Misty làm món soldiers[1].
"Tao đâu còn con nít nữa đâu." Draco nói và vui vẻ nhúng miếng bánh mì nướng vào phần lòng đỏ có bơ.
"Với Misty chừng nào cậu chủ chưa hai mươi lăm thì cậu vẫn là con nít." Misty nói.
Có con cú gõ vào cửa sổ, Draco ngước lên nhìn đầy hy vọng. Có người muốn nói chuyện với mình, hắn nghĩ. Có thể là Pansy, hoặc Blaise, có khi là một trong số những bạn cũ của cha.
Nhưng khi Misty mở cửa cho con cú vào thì thứ nó đang mang là một bức thư sấm. Draco và Misty mệt mỏi nhìn bức thư.
"Tao nghĩ là ta nên mở thư." Draco nói.
"Misty mở cho, cậu chủ. Cậu cứ đi đi."
Draco đứng dậy và rời đi mà bữa sáng vẫn còn nguyên. Cái bùa niệm thư sấm đó đúng là xuất sắc thật đấy.
Hắn vẫn có thể nghe được chất giọng oang oang như tiếng gà gáy của ả đàn bà vang vọng khắp dinh thự, bảo rằng mọi người vui mừng biết bao khi giờ đây Lucius đã chết và nếu Draco biết điều thì hắn nên đi chết luôn đi. Ả còn không thèm nhắc gì tới Narcissa.
Misty tìm thấy Draco trong thư viện.
"Bà ta hùng hổ quá ha, chắc trên giường cũng cháy dữ lắm." Draco nói.
"Thư sấm đó được gửi từ một người phụ nữ đang rất đau buồn và giận dữ, cậu chủ Draco không được nghe lời bà ấy." Misty nói.
"Khó mà không nghe thấy được." Draco nói, lần đầu ngón tay theo các gáy sách.
"Misty đi đóng cửa dinh thự để không nhận thư nữa. Sẽ chẳng thư nào lọt vào được đâu." Misty nói.
"Kìa Misty, vậy sao những người hâm mộ có thể gửi hoa cho tao được đây?"
Có vẻ như đây là lần đầu Misty nhận ra thư viện đã bị thiệt hại nặng nề đến mức nào.
"Ngài Chúa tể Hắc ám là một người rất xấu." Nó nói.
"Mày gọi ông ta vậy à? Nghe vui nhỉ, tao cá ổng ghét thế lắm."
"Misty chưa từng nói chuyện với ông ta, thưa cậu chủ."
"Chà, dù sao chỗ này cũng không phải do Tom già làm mà là thành quả của cậu bạn thân của tao, Greyback. Lạy Salazar, thằng đó còn ăn luôn sách cơ à? Ngu hết phần thiên hạ."
"Ta có thể sửa lại được, thưa cậu chủ." Misty nói, Draco bất ngờ nhìn quanh. Nó đanh đá quan sát cậu chủ mình.
"Tao đâu có nói là không thể đâu." Hắn nói.
"Dù sẽ không giống như trước, nhưng có thể sửa được." Draco nhăn nhó.
"Ý mày là sao, không giống như trước? Tao muốn nó giống hệt như trước."
Misty lắc đầu.
"Nơi này sẽ không bao giờ giống như trước được. Sẽ khác, vẫn còn tốt, nhưng sẽ khác."
"Nói gì vớ vẩn vậy mày. Tao muốn nó hệt như trước đây."
Draco nói, ít ra hắn muốn nói thế, nhưng rồi nỗi đau buồn kéo đến, như hắn vẫn luôn biết thế. Cuối cùng hắn ta khóc đến mức ngạt thở. Bọn họ đã đi rồi. Cả cha và mẹ. Đều đi hết rồi.
Sau một giờ đầy nhục nhã, Draco buông Misty ra khỏi cái ôm như người chết đuối vớ được cọc, và cả hai đều giả vờ như chẳng có gì xấu hổ đã xảy ra cả.
"Tao đồng ý với mày về thư viện này. Vậy nên tao quyết định sẽ sửa lại thư viện với tông màu hoàn toàn khác, hợp với thời đại hơn. Xanh lá và bạc."
Misty mím môi.
"Ôi, sao nữa?"
"Màu đỏ. Xanh lá và đỏ." Nó nói.
"Có phải thư viện Giáng Sinh đâu, Misty." Draco khựng lại "Có thứ đó không ta? Nghe cũng tuyệt đấy chứ."
"Nếu cậu chủ tin tưởng vào thẩm mỹ của Misty..." Misty tế nhị nói. Draco thở dài.
"Tao nói cho mày biết, hồi đi học tao cũng có thẩm mỹ lắm đấy."
"Nếu cậu chủ thứ lỗi cho sự vô lễ của Misty, nhưng đó là do mẹ cậu chủ mua đồ cho cậu."
"Thế thì tao đoán mày là người đã giúp mẹ tao mua đồ luôn chứ gì?" Draco quắc mắt.
Trông Misty tự mãn thấy rõ.
"Misty là người mua tất cả những quần áo cậu chủ từng mặc, thưa cậu chủ Draco."
"Ê, nói vậy làm tao thấy khó chịu à nghen. Kể cả quần nữa à?" Misty gật đầu.
"Vậy hai ta sẽ không bao giờ nói chuyện này nữa." Draco nói.
Misty gật đầu và Draco đồng ý trang trí lại thư viện với tông màu Giáng Sinh ngu ngốc.
Nhưng ba ngày sau, khi cả hai đã tân trang lại thư viện thì Draco phải thừa nhận là con gia tinh nói đúng.
Bọn họ đã nhuộm sàn gỗ sang màu đỏ anh đào đậm, biến hình những chiếc trường kỷ được bọc vải thành da thuộc màu xanh lá đậm và kết hợp phép thuật với nhau để dệt ra một tấm thảm Ba Tư màu đỏ. Căn phòng trông sang trọng hẳn lên với những chiếc đèn đã được đánh bóng và rèm lụa màu xanh lá.
"Trông...cũng ổn đấy chứ." Draco thừa nhận.
"Cậu chủ chọn màu cho phòng kế tiếp đi." Misty nói. Nhưng khi Draco chọn màu (xanh lá và xanh dương) cho nhà bếp thì sớm nhận ra rằng con gia tinh:
A) Hoàn toàn ngó lơ hắn và
B) Nó hoàn toàn đúng khi làm thế.
Khi phòng bếp được hoàn thành thì trông nó thật dễ chịu và vui tươi với hai màu xanh dương nhạt và vàng.
"Ta cần thêm tiền, thưa cậu chủ." Misty nói.
Hai tuần đã trôi qua. Về sau Draco sẽ thoáng nhớ lại hai tuần lạ lùng đó: bản thân nằm thở dốc trên sàn nhà phòng ăn sáng chỉ vì hắn đột nhiên ngửi thấy mùi nước hoa của mẹ mình; ném hết đống ly pha lê vì chẳng công bằng gì cả và đau đớn sửa lại từng cái một vì ba mẹ hắn đã từng uống rượu bằng những chiếc ly đó; nhận ra việc Misty sẽ nhớ mẹ hắn mỗi lần nó giặt đồ vì bất cứ lý do gì và lặng lẽ kiêm luôn việc đó, chỉ để vô tình nhuộm hồng hết đống khăn lau của Misty.
"Ta phải liên hệ với Jaggers thôi. Ông ta lo liệu mấy thứ đó mà." Draco nói.
"Mai cậu đi à?"
"Mày không đi với tao hả?"
Misty nhìn hắn chằm chằm.
"Ôi coi kìa Misty, tao là một thằng nhóc mồ côi nghèo khổ mà! Biết đâu tao lạc đường thì sao! Có khi còn bị bắt cóc nữa! Mày phải đi với tao."
"Không phải lúc nào cũng được việc đâu, nếu cậu cứ tự nói mình là trẻ mồ côi nghèo khổ như thế."
"Tao cho là mình còn ít nhất sáu tháng nữa, sau đó mày có thể bảo tao tập trung tinh thần lại. Còn giờ tao đang để tang và đáng thương nên tao nói gì thì cứ làm thế đi."
Misty cười to.
"Vậy thì Misty sẽ đi cùng cậu, cậu chủ."
"Mà vậy ta phải cho mày mấy bộ đồ mới được."
Misty cứng người.
"Ôi tuyệt vời ông mặt trời, đừng có nghĩ tao đá mày ra khỏi nhà. Vậy sao tao sống nổi? Tao là thằng vô dụng mà. Nhưng tao sẽ cố gắng để mọi người nghĩ tao đã từ bỏ phe Ác. Giờ bóc lột gia tinh đang bị xem là ác đó mày."
"Misty không thích chút nào, thưa cậu chủ."
"Tao đang nghĩ mua cho mày một cái nón bonnet. Mày sẽ xinh như búp bê cho coi."
Con gia tinh kỳ thực nhìn rất giống con búp bê xấu thậm tệ với bộ trang phục mà Draco lựa cho nó. Mà có lẽ là vì nó đúng là đồ của đám búp bê cũ xấu xí.
"Nó chẳng đẹp gì cả." Con gia tinh nói.
"Không, nếu nhìn theo góc độ thông thường." Draco thừa nhận.
"Nếu cậu chủ để tới ngày mốt mới đi thi thì Misty sẽ có thời gian làm ra món đồ đẹp hơn."
"Ổn thôi. Giờ hai ta đốt bộ mày đang mặc đi được không? Tao lo là tới tối cái điệu bộ này sẽ ủy mị quá."
Vậy nên Misty dành hai ngày để may vá, và tới lúc cả hai đến chỗ lão Jaggers thì Misty đã cho ra lò bộ đồ Draco có thể nói là thời thượng nhất hắn từng thấy. Lúc nó bước xuống lầu là hắn vỗ tay không ngừng.
"Giờ thì tao nhìn như thằng ngu. Mày ích kỉ quá." Draco nói, chỉ xuống bộ đồ để tang màu đen đơn giản.
Draco có những ký ức đẹp lúc đến chỗ lão Jaggers.
Hắn nhớ lúc đi cùng cha vào tòa nhà cẩm thạch oai phong đó và cảm thấy hài lòng với dàn thư ký cứ nịnh hót mình. Mỗi lần đi làm việc cùng cha đều cho hắn cảm giác mình là một hoàng tử.
Các thư ký hoàn toàn ngó lơ hắn và Misty. Sau khi mất kiên nhẫn đứng ở quầy tiếp tân trong năm phút, Draco mạnh bạo gõ khớp tay mình lên mặt quầy.
Vị thư ký nhìn lên.
"Tôi có thể giúp gì cậu." tên đó uể oải nói.
"Ta có hẹn với ông Jaggers."
"Cậu cứ ngồi chờ, tôi sẽ thông báo cho khi nào ngài Jaggers có thời gian." Tên thư ký đáp.
"Nhưng - ta - nghe đây, ông có biết ta là ai không?"
"Có, tôi có biết cậu." Tên đó nói, cười khinh bỉ.
Khi nào tao làm vua, tao sẽ nhốt mày vào chung một phòng với một lũ con nít chỉ mới học cách dùng máy ghi âm, Draco nghĩ.
Nửa tiếng sau lúc Draco cuối cùng cũng được gặp Jaggers, lão còn không thèm nhìn lên trong lúc viết thư.
"Ngồi đi." Lão nói.
"Thư ký của ông thô lỗ với ta đấy." Draco nói, vươn tay ra hiệu cho Misty ngồi xuống cạnh mình. Con gia tinh trông trang nghiêm một cách lạnh lùng.
Jaggers bỏ bút xuống, gỡ kính ra và đưa tay xoa mắt.
"Cậu Malfoy, tôi nghĩ là cậu đang không hiểu vị thế của mình ở đây. Cậu đã từ một khách hàng quan trọng nhất là công ty tôi cho đến khách hàng có cũng được mà không có cũng chẳng sao. Thực ra thì tài khoản của cậu đã chạm mức tối thiểu, chúng tôi phải tìm kiếm khách hàng mới thôi."
"Ý ông là gì?" Draco nhìn lão chăm chăm.
"Ý của tôi ở đây là cậu Malfoy, cậu không còn đồng nào cả. Cậu chỉ còn đủ xài trong...một năm, đó là nếu như cậu bớt chi tiêu lại - và, ta cứ cho là cậu không cần sửa lại mái của dinh thự." Lão không đồng tình nhìn qua Misty.
"Chúng ta có cần sửa mái." Misty nói.
"Chà, nếu thế thì nhiêu đó sẽ ngốn hết tài khoản của cậu. Tôi sẽ giúp cậu việc bán dinh thự-"
"Ta không có bán dinh thự đâu." Draco căm phẫn nói.
"Cậu không có tiền để giữ lại nó đâu." Jaggers nói.
"Vậy thì...thì ta sẽ kiếm việc làm." Draco nói.
"Cậu còn chưa tốt nghiệp Hogwarts. Thứ lỗi tôi nói thẳng, cậu Malfoy, nhưng với quá khứ ba chìm bảy nổi của cậu cộng với việc chưa hoàn thành việc học, nếu cậu được nhận làm bảo vệ trực ca đêm cũng tính là may mắn lắm rồi."
"Ta có đủ tiền cho một năm mà. Ta sẽ đến Hogwarts và kiếm việc làm sau đó."
"Mái dinh thự của cậu lúc đó sẽ sụp mất." Jaggers nói, mà theo Draco thì đúng là đồ mất dạy.
"Sửa một cái mái nhà thì có gì khó đâu?" Draco nói, bật dậy khỏi ghế ngồi.
"Ta sẽ tự làm lấy! Nghe cho rõ đây, ông sẽ đưa ta toàn bộ gia tài của mình-" Jaggers nhạo báng một cách gớm ghiếc trước từ gia tài - "và trong mười năm tới khi ta giàu có trở lại, ông sẽ hối hận tột độ vì đã quay lưng lại với ta vào lúc ta cần ông nhất."
"Quả đúng là lời đe dọa khủng khiếp, nếu như nó có cơ hội thành sự thật. Ngày tốt lành, cậu Malfoy.
Tôi sẽ cho người chuyển hết toàn bộ số vàng còn lại đến dinh thự. Nếu cậu có bao giờ muốn làm bảo vệ trực ca đêm, tôi sẽ xem xét đơn ứng tuyển của cậu.
Đến lúc đó cậu hãy chứng minh cho tôi thấy cậu thực lòng biết ơn vì đã được trao cơ hội này." Jaggers nói, rồi cười.
Misty độn thổ Draco ra khỏi văn phòng đó trước khi hắn có thể ếm lão ta.
Notes:
[1] Món bánh Soldiers có nguồn gốc từ Pháp, là một miếng bánh mì nướng mỏng, giống như hình ảnh người lính diễu hành. Món này thường ăn chung với trứng luộc đã bỏ phần đầu.
Chapter Text
"Misty không thích chuyện này." Con gia tinh nói lần thứ năm. Cả hai đang đứng trên mái nhà. Misty cứ càu nhàu mãi nên Draco phải buộc chổi sau lưng.
"Thế mày có muốn bán dinh thự không hả?" Hắn cấm cảu hỏi, con gia tinh thu mình trước cơn giận của cậu chủ.
"Không, thưa cậu chủ." Nó thì thầm.
"Vậy câm miệng lại đi."
Chuyện thế này cứ tiếp diễn mãi, Draco cứ cố tình làm tổn thương cảm xúc của Misty vào những lúc không kiểm soát được cơn giận.
Lần đầu tiên xảy ra là lúc cả hai mới từ chỗ lão Jaggers về được ít lâu, Misty tế nhị khuyên bảo Draco rằng dù hắn có bằng của Hogwarts cũng khó mà giữ được dinh thự.
"Mày thì biết cái quái gì chứ, đồ yêu tinh trì độn kia?"
"Misty chẳng biết gì cả, thưa cậu chủ. Lẽ ra Misty chẳng nên nói chuyện, nên Misty sẽ tự phạt mình, thưa cậu chủ." Hai tai con gia tinh cụp lại hệt như một con mèo đang sợ hãi.
Draco vùi mặt vào hai lòng bàn tay.
"Tao xin lỗi. Mấy lời tao nói chẳng hay ho gì hết, tao không có ý đó. Mày biết mày thông minh hơn tao nhiều mà, Misty." Hắn nói.
Và Misty đã bảo là chẳng sao cả. Thế nhưng không có chuyện chẳng sao đó. Draco cứ liên tục đốp chát với Misty, và hắn càng làm thế thì con gia tinh càng thêm thận trọng mỗi khi ở cạnh, đến mức hắn phải ép mình nhớ rõ rằng Misty không thật sự là người nhà.
Rằng với bất cứ lý do và mục đích nào thì Misty cũng là nô lệ của hắn, bị buộc phải chăm sóc hắn. Rằng những tình cảm của nó không phản ánh lại được giá trị của cậu chủ nó.
Phần mái nhà đang rách bươm. Và Draco cũng vậy. Hắn đứng trên nhìn xuống những cái lỗ trên xà ngang và nhớ lại lúc mình nhìn vào mộ của mẹ mình.
"Chúng ta cần phải dựng lại chỗ xà ngang. Rồi xếp lại hết lớp sơn phủ - ta cũng cần mua thêm sơn nữa - rồi sau cùng là tăng thêm lớp ngói đá đen. Nếu ta tự làm thì rẻ hơn nhiều so với việc thuê kỹ sư pháp thuật." Hắn nói.
"Vâng, thưa cậu chủ." Misty nói, sự vâng lời của con gia tinh làm Draco điên tiết.
"Ôi, nếu mày cứ định như thế thì đi mà nấu bữa tối ấy." Hắn nói.
Nó đang bị tổn thương. Sau khi con gia tinh rời đi, sự tội lỗi làm lòng hắn không yên, nhưng Draco không xin lỗi.
Hắn không bất ngờ việc mình làm tổn thương con gia tinh, vì sự tàn độc đã thấm vào trong máu của bất cứ người nam nào trong gia tộc hắn. Tính cách là số mệnh, hắn nghĩ. Số mệnh là tính cách.
Chiến tranh lạnh giữa hắn và Misty kéo dài chừng mười ngày. Cuộc chiến kết thúc khi Misty tìm thấy hắn đang ngồi khóc dưới chỗ bồn rửa trong phòng giặt là. Hắn đến đó vì biết con gia tinh ghét việc đó.
"Cậu chủ." Misty nói, lượn lờ ngoài cửa phòng.
"Ước gì tao chết cho rồi. Sao bà ấy không để bọn chúng giết tao luôn đi?" Draco thút thít.
Misty cuộn người ngồi xuống bên cạnh hắn chỗ bồn rửa.
"Cậu giận dữ từ lúc đi thăm ông Jaggers xấu xa về. Cậu cảm thấy mình chỉ còn lại mỗi mình tòa dinh thự, và cậu sợ hãi việc mất nó. Cậu chủ cũng sợ việc mất đi Misty nữa. Cậu cố tình đánh mất Misty này để cậu không phải vô tình làm thế." Nó nói.
"Mày chỉ ở lại vì mẹ tao." Draco khóc lóc nói.
"Hai ta là gia đình, cậu chủ Draco." Misty nói, tới lúc đó thì Draco đã chẳng thể giữ nổi sự bình tĩnh được nữa.
Nhưng sau đó thì hắn thấy tốt hơn nhiều. Ít giận dữ hơn, dù thỉnh thoảng hắn vẫn còn bị cơn giận dữ xâm chiếm và thốt lên những câu từ khiếm nhã với con gia tinh chẳng vì lý do gì.
Rõ ràng là hắn bồn chồn chuyện quay về Hogwarts. Lo lắng đến nỗi hắn lục mở lại cuốn nhật ký cũ trước khi trở thành Tử Thần Thực Tử. Hồi đó khá là nguy hiểm.
Những lý do cho việc trở lại Hogwarts là một viễn cảnh tồi tệ, hắn viết. (Hắn thích danh sách. Sắp xếp đống hỗn độn!)
1. Những sự kiện không vừa ý dẫn đến cái chết của cha mẹ mình.
2. Từ lần cuối mình ở đó, ai cũng muốn giết mình, trừ Harry Potter.
3. Harry Potter có thể đang ở Hogwarts, và ai cũng biết cảm giác của mình dành cho thằng đó...phức tạp lắm.
a) Ý phụ cho ý trên: Không phải thằng đó đang hẹn hò với nhỏ em của Weasley à?
* Ý phụ cho ý phụ: Lỡ đâu hai đứa nó ĐỀU đang ở Hogwarts và rải cơm chó? Trước mặt mình?
- Ý phụ cho ý phụ của ý phụ: Dù sao thằng đó cũng đang hẹn hò với ai đó thôi. Lạy Merlin, viết cái này làm mình nhớ lại năm thứ Năm gớm chết. Cũng tốt khi biết chiến tranh chẳng thay đổi được tất cả, mình nghĩ vậy.
4. Tất cả bạn bè của mình đều chết hoặc ở trong tù cả nên quay lại Hogwarts sẽ là một trong những trải nghiệm đau đớn nhất mình từng trải qua.
a) Ý phụ: Mà thực ra mình cũng có sẵn mấy cái trải nghiệm đau đớn rồi còn gì.
* Ý phụ cho ý phụ: bao gồm điều 1 & 2, cũng ở Hogwarts.
Những lý do mình nên trở lại Hogwarts mặc dù rõ ràng đó là một ý tưởng tồi
1. Mình chẳng có lựa chọn nào khác.
Gửi giáo sư McGonagall, hắn viết.
Em đã quyết định sẽ hoàn thành chương trình học của mình tại Hogwarts. Em yêu cầu gia tinh của mình, Misty sẽ đi cùng em. Em cũng yêu cầu được cho phép thăm Gregory Goyle ở Azkaban mỗi tháng một lần. Em tin là cô sẽ có những sắp xếp cần thiết.
Trân trọng,
D. Malfoy.
"Misty không muốn cãi lại cậu chủ Draco, nhưng Misty nghĩ bức thư này có chút..." Misty nói khi Draco cho nó xem bức thư.
"Chuyên nghiệp? Súc tích? Tự tin?"
"Kiêu ngạo. Misty sẽ viết như thế này..." Misty nói. Nó cầm lấy cây bút lông của hắn.
Gửi cô giáo sư McGonagall tuyệt vời, đáng ngưỡng mộ,
Em, Draco Malfoy sẽ rất biết ơn nếu cô cho phép em quay lại Hogwarts ngay cả khi em từng là thành phần của bọn Tử Thần Thực Tử xấu xa. Em xin cô hãy suy xét.
Và yêu tinh Misty cực yêu dấu của em, con gia tinh trung thành, tốt bụng và hợp thời trang cũng muốn đi cùng em đến Hogwarts, để chăm sóc em, vì em chỉ là một cậu bé mồ côi tội nghiệp.
Cậu chủ xấu tính Greg đang ở trong tù nhưng vì em là bạn tốt của nó nên em muốn được đi thăm bạn. Liệu giáo sư McGonagall có cho phép một tình bạn như thế trong học kỳ không? À, em cảm ơn rất nhiều vì lòng tốt của cô!
Trân trọng cúi mình,
Draco.
Draco đọc kỹ bức thư. Hắn nhìn Misty rồi đột ngột cười phá lên.
"Rồi, gửi bức này cho giáo sư vậy. Không biết bà ấy sẽ nghĩ gì nhỉ?"
Misty cười tươi. Họ điều chỉnh lại khóa bảo hộ để cho phép thư từ Hogwarts gửi đến. Câu trả lời của giáo sư McGonagall đến ba ngày sau đó.
Gửi cậu Malfoy,
Tôi rất vui lòng thừa nhận ba luận điểm đó, dù tôi hy vọng trong tương lai cậu sẽ tự mình viết thư. Misty có lối viết thư rất quyến rũ, nhưng dễ nhận thấy.
Trân trọng,
Giáo sư McGonagall.
Thỉnh thoảng, Draco sẽ tỉnh giấc bởi âm thanh của tiếng nổ trong đêm. Hắn sẽ giật mình ra khỏi giường.
"Misty không nghe thấy gì cả. Cậu chủ lại đang mơ nữa đấy." Misty sẽ buồn ngủ mà bảo hắn từ chiếc giường xếp.
Mấy lần đầu, Draco sẽ hiên ngang đi khắp cả dinh thự, quyết tìm cho ra được âm thanh ấy đi đến từ đâu. Cuối cùng hắn phải thừa nhận rằng nó chỉ ở trong đầu mình thôi.
Dù nhận ra là thế cũng không giảm được nỗi kinh hoàng đánh thức hắn mỗi lần nó xảy đến, hay những giờ mất ngủ sẽ đi theo dòng adrenaline chảy trong người hắn.
Cách lên cơn này đúng là chán cực, hắn nghĩ lại.
Harry tự hỏi Draco Malfoy có nghĩ đến anh bằng một nửa số lần anh nghĩ đến hắn hay không.
"Khó lắm bồ à. Bồ sắp đến ngưỡng ám ảnh rồi đấy." Ron nói.
"Tui không có ám ảnh. Chỉ thấy lạ là nó chẳng phản hồi thư tui gửi gì cả." Harry nói.
"Sao bồ phải quan tâm đến việc tên đó có quay lại Hogwarts không chứ?" Ron hỏi.
Harry bực bội chọc chọc món bánh kẹp. Rất dễ cho Ron hành xử như chẳng có gì quan trọng. Cậu chàng đâu có tận mắt thấy cảnh mẹ của Draco bị thảm sát ngay trước mắt đâu.
"Sao bồ không đến thăm cậu ta thử xem? Cậu ta chắc cũng không ếm bùa bồ đâu. Cậu ta biết mình nợ bồ mạng cậu ta ít nhất ba lần còn gì." Hermione nói.
"Thăm thằng đó à? Có vẻ...không biết nữa. Lạ lùng lắm." Harry nói.
Cả Ron và Hermione gật đầu.
"Cực kì lạ luôn." Ron nói.
"Chắc chắn là lạ rồi." Hermione nói.
"Có thể việc đó sẽ giúp bồ bớt ám ảnh lại. Giờ bồ đang nghĩ cậu ta là một thứ gì đó bí ẩn. Bồ biết bản thân phản ứng ra sao với bí ẩn mà." Hermione nói.
"Tốt thôi. Tui sẽ đi thăm nó, chắc vậy." Harry nói.
Chapter 5
Notes:
Sau nhiều tháng bỏ bê con fic này, cuối cùng tui cũng đã quay ô sự chú ý về lại em nó rồi. 😉😉😉😉
Đừng có lo, rồi em nó sẽ hoàn thành thôi, tui không bỏ em nó đi luôn đâu 🤣🤣🤣🤣
Chapter Text
Dinh thự Malfoy trông tàn tạ hết sức. Trên thảm cỏ rải đầy xác công chết, thối rữa đủ loại. Một con gia tinh mặc loại trang phục hệt như may đo cao cấp ở Paris ra mở cửa trước.
"Vâng?" Nó hỏi với tông giọng không hề thân thiện chút nào.
"Chào, ờ, không biết Malfoy có ở nhà không?"
"Lucius Malfoy đã chết rồi." Con gia tinh nói.
"Phải rồi. Ý tao là Draco kìa?"
"Sao cậu lại muốn gặp cậu chủ Draco? Cậu chủ Draco không nói hôm nay có khách đến. Cậu đã được mời chưa?"
"Không, tao, ờm, tao chỉ...tới ghé qua chút thôi?" Harry nói, nhận ra mình chẳng nghĩ ra được cái cớ để đến thăm hỏi. Anh nghĩ Draco sẽ không chấp nhận câu "Tao chỉ là tò mò về kế hoạch học tập của mày cho năm học sắp tới" đâu.
Con gia tinh không có vẻ bị thuyết phục.
"Tao biết thằng đó. Học chung trường mà, tên tao là Harry Potter?"
"Cậu chủ không nói gì đến cậu." Con gia tinh nói.
Harry xoa gáy, anh biết mình bực mình vô cớ khi Draco không nhắc gì tới anh.
"Nghe này, liệu mày có thể cho tao gặp nó được không?"
Con gia tinh nhìn hắn với phong thái như bà hoàng, rồi gật đầu.
"Cậu chủ đang ở trên mái nhà. Cậu không được làm hại cậu ấy. Cậu chủ là một người quyền lực và giàu có. Nếu cậu làm hại cậu chủ, thì luật pháp sẽ hại cậu." Con gia tinh nói và đưa cho anh cây chổi.
"Không hề có ý định đó." Harry nói, giơ hai tay lên để xoa dịu bầu không khí. Con gia tinh nhíu mày nhìn anh rồi đóng cửa cái rầm vào mặt Harry.
"Ừ, tao chỉ..." Harry nói với cái cửa đóng.
Anh không mất nhiều thời gian để tìm ra Draco, Harry kinh hoàng nhận ra, hắn đang khỏa thân. Draco chẳng mặc gì ngoài chiếc quần dài màu đen, tròng một dây bao da đựng súng chéo lồng ngực trần để đeo chiếc chổi sau lưng. Hắn đang leo lên một cái tháp canh, miệng cắn cây đũa phép.
Harry cho chổi bay ngang tầm hắn.
"Malfoy." Anh nói.
Draco giật mình tới mức hắn trượt xuống một bên tháp canh, lộn vài vòng rồi hạ cánh trên một đống xà bần ở một phần mái phẳng giữa các tòa tháp.
"Lạy Chúa lòng lành. Mày không sao đấy chứ?" Harry nói, đáp xuống bên cạnh Draco.
Draco ngồi dậy, trừng mắt nhìn anh.
"Mày làm cái quái gì ở đây?" Hắn hỏi.
"Gia tinh của mày nói mày đang ở đây." Harry nói, như thể câu trả lời này là đủ.
Draco gạt tóc ra khỏi mắt mình. Cả người hắn đều rám nắng, săn chắc và mồ hôi nhễ nhại. Harry chẳng biết nên để mắt ở đâu. Trên ngực Draco chằng chịt những vết sẹo màu trắng bạc. Harry chuyển tầm mắt và thay vào đó tập trung vào cánh tay của hắn, dường như mạnh mẽ và có lực.
Draco như nhìn ra được nơi mắt Harry đang hướng tới. Hắn nhanh chóng rút cánh tay trái ra sau lưng, che đi Dấu Ấn.
"Tao chỉ nghĩ tao nên...đến kiểm tra mày." Harry nói. Draco thở dài, có vẻ cam chịu.
"Ờ nghe hợp lý phết." Hắn nói.
Phải vậy không? Harry hoảng hốt nghĩ. Bộ anh và Malfoy có mối quan hệ "chỉ tới kiểm tra mày" từ đó đến giờ mà bản thân không biết ư? Draco đứng dậy và biến mất ở một góc mái nhà. Khi quay lại, trong tay hắn là một chiếc giỏ đan bằng liễu gai.
"Bia bơ chứ?" Hắn hỏi.
"Ồ, cảm ơn." Harry nói.
Draco niệm một câu bùa chú nhỏ gọn và biến ra một chai bia giống hệt, đưa Harry chai ban đầu. Cả hai ngồi trên mái nhà, nhìn xuống mảng sân to lớn của nhà Malfoy và uống bia bơ mát lạnh.
"Rồi. Mày muốn hỏi gì." Draco nói.
"Sao mày biết tao muốn hỏi gì?" Harry khôn khéo đáp lời.
"Vì tao là một phù thủy cực kỳ xấu xa và tao có thể nhìn thấu tâm hồn mày." Draco nói.
"Mày sẽ quay về Hogwarts chứ?" Harry hỏi.
"Có."
"Vì Hermione bảo mày sẽ chẳng còn cơ hội nữa nếu mày không - Ồ, tốt." Harry nói. Draco mím môi cười.
"Vậy thì mày có thể để mắt tới tao. Được thôi Potter, cũng không phải là chưa từng...ờm, thành thật thì như một cơn ác mộng, nhưng tao còn phải sửa mái nhà nữa."
"Được rồi. Mày có muốn tao giúp không?" Harry nói. Draco nhìn anh như thể anh đã đề xuất cả hai hãy nện nhau một cách hoang dại, ngẫu hứng và không đeo bao trên mái nhà vậy.
"Gì?" Hắn hỏi, nhanh và rõ.
"Thôi không có gì." anh ước gì mình chưa từng nghĩ đến một cuộc làm tình hoang dại ngẫu hứng so với trong đầu mình. Chuyện đó chẳng giúp được gì.
"Oke, tuyệt, gặp mày ở trường nhé!" Draco châm biếm vẫy tay và Harry biến mất, mặt anh đỏ đến mức bốc cháy.
"Có vấn đề rồi." Anh thấp giọng bảo Hermione và Ron khi cả nhà Weasley say xỉn sau bữa tối.
"Đã xảy ra chuyện gì thế?" Hermione hỏi.
"Tui bị dính lời nguyền rồi. Hay gì đó tui không biết nữa. Có khi bị dội Tình dược cũng nên, hay Dục dược, chẳng rõ nữa."
Ron và Hermione nhìn nhau.
"Đã xảy ra chuyện gì thế?" Hermione hỏi lại.
"Thằng đó không hề mặc áo.Trời thì nóng, cả người nó...ướt đẫm. Và gia tinh nhà nó nói nó chưa từng nhắc gì đến tui!" Ron nhìn Hermione.
"Thế mà tui tưởng Harry sẽ cưới em gái mình cơ đấy." Ron nói.
"Rõ ràng là không rồi." Hermione nói.
"Hai bồ không nghĩ tui thích thằng đó, đúng không?" Harry kinh hoàng hỏi.
"Chỉ vì khách quan mà nói thì nó điển trai-"
"Ồoooo, vậy tụi mình gọi nó là điển trai một cách khách quan hả?" Ron nói.
"Cậu ta có thân hình đẹp mà." Hermione nói. Harry rùng mình.
"Chắc chắn rồi. Có ai phản đối gì đâu. Nhưng cái mặt thì có hơi..." Ron nói. Hermione gật đầu.
"Nhọn." Cô nói.
"Mặt nó góc cạnh!" Harry nói.
"Tui đoán nó là kiểu người Pháp gọi là "beau-laid". Trong cái xấu có cái đẹp." Hermione nói.
"Tui không có thích thằng đó." Harry nói.
"Thấy một ai đó đẹp trai dù mình không thích họ cũng có sao đâu Harry." Hermione nói.
"Đúng đó, cứ bảo nó ngậm mồm lại trong lúc phang nhau là xong à." Ron nói. Harry lắp ba lắp bắp và Hermione có vẻ không tán thành.
"Ron! Harry sẽ không làm tình với Malfoy đâu. Phải không?"
Harry nghĩ đến cơ bắp dưới cánh tay rám nắng của Draco cử động khi hắn đưa anh chai bia.
"Không. Chắc chắn là không rồi." Anh nhiệt tình nói.
"Tốt. Vì tui không nghĩ cậu ta sẽ tử tế trong chuyện đó đâu. Tui nghĩ cậu ấy rất kỳ thị đồng tính, ngoài mấy cái khác." Hermione nói.
"Ừ. Mà nhân tiện thì tui là song tính." Harry ủ rũ nói.
"Bồ nói tụi này rồi mà." Ron nói.
"Không, tui chưa hề nói!"
"Rồi chứ. Hồi năm Tư, lúc bồ thích anh Cedric đó."
"Tui không - Tui chưa bao giờ...!"
Hermione đặt tay lên vai Ron.
"Đúng ra thì cậu ấy không nói với tụi mình, Ron. Cậu ấy chỉ miêu tả mái tóc của anh ấy theo hướng lộ rõ xu hướng của mình ra thôi."
"Chờ chút coi. Sao bồ lại không giận vì mình không muốn cưới Ginny?" Harry nói, nhìn Ron. Ron trông cực kỳ không đáng tin.
"Ờm..." Cậu chàng nói, xin xỏ nhìn Hermione. Hermione thở dài.
"Ginny yêu Neville, Harry à. Em ấy không biết phải nói với bồ sao về chuyện đó vì ẻm cảm thấy bản thân lẽ ra phải là một phần thưởng cho bồ vì đã đánh bại Voldemort."
"Ẻm có phải là phần thưởng của tui đâu- chờ chút, Neville á? Thật luôn?"
"Neville dậy thì thành công lắm." Ron nói.
"Em ấy sợ phải nói với tui ư?" Harry hỏi Hermione.
"Một chút. Nhưng giờ bồ yêu Malfoy rồi nên-"
"Tui không có yêu Malfoy!"
Ron và Hermione cười vào mặt anh.
Rõ ràng là Harry không có yêu Draco, nhưng những gì Hermione nói cũng có gì đó sai sai - rằng anh có thể ghét một người mà vẫn bị thu hút về mặt tình dục với người ta. Harry thà nghĩ theo chiều ngược lại.
Rằng một thoáng quan tâm, vị tha của Draco - một Draco đã cố gắng bảo vệ Goyle khỏi đám đông giận dữ sau trận chiến ở Hogwarts - chính điều đó đã làm Harry nhìn Draco với ánh mắt khác đi.
Rồi anh nghĩ Draco đã không vui thế nào khi nhìn thấy mình, hay cái vẫy tay châm biếm đó lúc Harry rời đi. Hermione đã đúng một chuyện. Draco sẽ không "tử tế" đâu, nếu hắn phát hiện ra anh thầm thích mình.
Vậy nên Harry quyết rằng mình sẽ không bao giờ thích hắn.
Draco cảm thấy cực kỳ chán nản kể từ lúc Harry ghé qua. Hắn biết rất rõ điều đó có nghĩa là gì: Potter đã nghi ngờ việc hắn trốn được ngục Azkaban.
Draco, hệt như một nông dân, nâng thanh xà nhà bằng gỗ vào đúng vị trí của nó. Hắn chắc rằng Potter sẽ thích lắm khi nhìn thấy Draco đã thành bộ dạng này. Tại sao vào mỗi thời khắc quan trọng trong đời mình, thì Potter luôn có mặt? Hắn tự hỏi.
Draco bắt đầu lên danh sách những giờ phút đáng xấu hỗ của bản thân mà Potter đã chứng kiến và so sánh chúng với cách mà hắn muốn Potter nghĩ về mình.
Tâm trí hắn dần chuyển hướng xấu đi. Hắn nhớ rõ ràng những câu từ cay độc mà bản thân đã thốt ra năm lên mười trong đau đớn. Hắn cảm nhận được di sản của cái tên mình dộng xuyên qua, dòng máu Malfoy dơ bẩn của bản thân.
Có khi mình nên tự tử thì hơn, hắn nghĩ với ý định làm bản thân cười. Điều đó không hẳn là vui vẻ gì. Hắn xốc cây xà vào đúng chỗ, niệm bùa cố định rồi lùi lại. Hắn nhìn vào Dấu Ấn và tưởng tượng Potter nhìn thứ đó như thế nào. Hệt như những ký hiệu cảnh báo trên bao bìa hộp thuốc lá của đám Muggle: có gì đó hiểm độc bên trong.
Hắn bước tới rìa mái nhà, tháo dây đeo chổi ra. Cái thư sấm đó đã nói gì nhỉ? Rằng nếu hắn biết điều thì hắn đã đi chết đi à? Nhưng cái chính là hắn chẳng biết điều chút nào cả. Nếu hắn thực sự biết điều - nếu còn có hy vọng nào - nếu hắn không sinh ra vì sự độc ác...
"Misty." Hắn gọi, và con gia tinh xuất hiện với một tiếng tách.
"Cậu chủ gọi Misty ạ?" Draco chìa tay ra và cho phép con gia tinh kéo mình ra khỏi rìa mái nhà.
"Tao chỉ hơi hoảng thôi mà." Hắn nói.
"Vậy nên cậu mới không uống trà chiều." Misty nói, nó cầm cây chổi lên và độn thổ cả hai vào nhà bếp, ở đó con gia tinh đã pha trà và làm bánh mì kẹp rau cải xoong và trứng cho hắn. Có vẻ nó hoàn toàn hiểu sai nghĩa hoảng mà hắn nói.
Cả đêm không trăng không mây đó, hắn thức trắng.
"Misty." Hắn nói. Lúc đó là ba giờ sáng, và Draco ước gì mình chết quách đi cho xong.
"Vâng, cậu chủ?" Misty buồn ngủ đáp. May mắn con gia tinh là kẻ thính ngủ.
"Mày sẽ làm gì nếu tao không còn ở đây?"
Một khoảng lặng dài. Khi con gia tinh nói, giọng nó sắc bén và đã tỉnh ngủ.
"Misty sẽ không bao giờ tha thứ cho cậu chủ, chừng nào Misty còn sống."
Những giọt nước mắt lăn dài hai bên mặt hắn, mất tích vào trong tai. Nếu mình đi thì không đúng mực chút nào, còn nếu ở lại thì cũng mất luôn, hắn nghĩ.
"Ta nên dọn lũ công đi." Hắn nói.
Đi ngủ đi, cậu chủ Draco." Misty nói. Draco tự hỏi liệu cô đơn có giết chết một người hay không.
Ngày 1 tháng 9, Draco khuân rương đồ của mình xuống sảnh trước.
"Misty sẽ độn thổ đồ của cậu đến Hogwarts, thưa cậu chủ." Misty nói. Draco phải ngồi xuống vì cười nắc nẻ.
"Thưa cậu chủ?"
"Mày...mày đang nghiêm túc nói với tao là...gia tinh có thể độn thổ ra ra vào vào Hogwarts à?"
"Vâng, thưa cậu chủ."
"Ôi lạy Chúa!" Misty ngồi xuống cạnh hắn, ấm áp và ngoan ngoãn hệt như một chú mèo.
"Sáu tháng trời ròng rã trong cái tủ Biến Mất khốn khiếp đó, sáu tháng cơ đấy, và mày đã có thể mang hết lũ Tử Thần Thực Tử vào bất cứ lúc nào...!"
Misty cứng người.
"Cha cậu không hiểu rõ phép thuật của gia tinh lắm, thưa cậu." Nó nói.
"Nhìn lại thấy nực cười lắm phải không, bọn tao đã có thể thắng cuộc chiến nếu đối xử công bằng với đám gia tinh, nhưng bọn tao lại tranh chiến để khỏi phải đối xử công bằng với tụi nó, vui ghê cơ."
"Ha ha." Misty nói. Draco so hai chân lại rồi gác cằm lên đầu gối.
"Tao xin lỗi. Tao mừng là mình đã thua cuộc."
"Phải vậy không?"
"Phải."
"Giờ cậu chủ là một nhà hoạt động xã hội sôi nổi đấu tranh cho gia tinh à?" Misty nói. Draco nhìn nó.
"Lúc tao còn nhỏ, tao có làm gì ác với mày không?" Hắn hỏi nó.
"Ích kỷ. Mẹ Misty bảo nhà Malfoy luôn ích kỷ." Misty nói.
Draco co người lại thành một trái bóng, cố gắng dồn nén ngực mình, nơi đau đớn với sợ hãi.
"Ôi bọn tao đều là lũ sa đọa, bọn tao ai cũng thế cả. Dù sao thì, tao xin lỗi." Hắn nhẹ nhàng nói.
"Giờ cậu chủ khác trước rồi." Nó nói.
Con gia tinh rất tử tế với hắn, hắn nghĩ thế khi hôn lên đỉnh đầu trọc lóc của nó. Nó đã quên mất hôm qua hắn còn quát nạt khi con gia tinh cố gắng giúp mình dọn bàn ăn.
Chapter Text
Sân ga đông đúc như mọi khi. Chính xác vào một năm trước, mẹ hắn đã tiễn hắn trên chính con tàu này. Có khi thời gian không phải tuyến tính, có khi mẹ vẫn tiễn mình đi ở đâu đó. Hắn nghĩ.
Crabbe chết rồi, còn Goyle thì đang ở trong tù và mọi chuyện đều ổn cả. Draco khá giỏi ở một mình. Hắn so vai lại và bày ra bộ dáng chán nản khi đưa mắt lướt khắp tàu tìm kiếm toa trống.
Khi đã tìm được một toa, hắn ngồi vào một góc và cố tự tìm thú vui. Draco nhìn các ông bà bố mẹ tiễn các con của mình và tự thêm thắt vào nội dung trò chuyện của bọn họ.
"Nhưng mẹ ơi, con không muốn phải tới Hogwarts đâu. Mọi người bảo có kẻ xấu rình rập trong đó, dưới hình dáng của một thằng nhóc bảnh bao nhưng đê hèn!" Hắn tưởng tượng ra một cô bé nói với cặp phụ huynh ăn mặc rách rưới của mình.
"Coi chừng tai họa mang tên Malfoy đó con yêu. Dù cho mái tóc vàng của tên đó có thu hút đến mức nào, dù áo quần có bảnh bao đến đâu, con cũng phải lánh xa!" Bà mẹ trả lời trong tưởng tượng của Draco.
Và bọn họ lánh xa thật. Có vài lần có người ló đầu vào toa của hắn, nhìn hắn rồi lui ra. Draco không nhìn bọn đó, hắn giữ mặt mình vô cảm.
Bọn nó không biết được mình đang nghĩ gì, Draco tự nhủ. Đó đã luôn là một trong những nỗi kinh hoàng của dinh thự khi Chúa Tể Hắc Ám ở đó.
Cái cảm giác không có nơi nào để trốn, ngay cả trong tâm trí mình. Nhưng giờ hắn tha hồ nghĩ những gì mình muốn, và chẳng ai có thể chui vào đầu hắn được. Hắn tận hưởng sự riêng tư của tâm trí mình.
Khi tàu bắt đầu chạy thì toa tàu mở ra và Astoria Greengrass bước vào.
Draco chỉ mơ hồ biết con bé là em gái của Daphne Greengrass. Con bé là một cô gái tóc đen xinh xắn, nhưng hắn chưa bao giờ nói chuyện cùng.
"Xin chào. Em ngồi đây với anh được chứ?" Nó hỏi.
"Được." Hắn nói, con bé cười. Răng đẹp đấy, hắn nghĩ rồi tự thấy mình như một kẻ đáng khinh.
Astoria ngồi đối diện hắn và lôi ra một tập thơ của dân Muggle, một cuốn sổ tay và một hộp sô-cô-la. Con bé thấy hắn cứ nhìn tập thơ.
"Thiên đường đã mất. Anh từng đọc chưa?" Con bé nói.
Draco lắc đầu.
"Hay lắm đấy. Với chúng ta thì hơi khó hiểu, vì khác biệt tín ngưỡng với Muggle. Nhưng viết hay lắm. Anh có hay đọc sách không?"
"Hồi nhỏ thì tao có đọc."
Draco nói, tự hỏi có phải Astoria Greengrass có đang tỉnh táo hay là ngẫu nhiên mắc bệnh hôn mê trong năm qua mà không biết hắn là ai.
"Em nghĩ dạo này anh cũng bận rộn dữ ha." Con bé cười khẽ và nói, phá tan giả thuyết hôn mê của hắn.
"Đâu có thời gian cho thơ ca khi thua trận chứ." Hắn nói.
"Có khi đó là lúc tốt nhất ấy chứ." Astoria nói.
"Vậy mày đọc mấy dòng cho tao nghe xem."
Astoria cười lần nữa, con bé làm thế rất nhiều. Draco nghĩ gì con bé hắn phải tự hào về hàm răng của mình lắm.
"Ôi sự sa đọa đáng kinh tởm! Ta đã từng ngồi ở nơi cao nhất với Đức Chúa Trời, nhưng giờ đây lại bị ép buộc trở thành một con Quái Vật...Sẽ có nơi nào mà Tham Vọng và Trả Thù không rơi xuống chăng?"[1] Con bé đọc.
"Có vẻ châm chọc quá." Draco nói, Astoria cười lớn.
"Có lẽ. Anh là Slytherin duy nhất trong năm của mình quay về trường. Em nghĩ có khi anh thấy lạ." Con bé nói.
"Tao thấy ổn." Draco nói.
Astoria nhìn hắn.
"Tao chỉ ở đây để lấy bằng N.E.W.T.S thôi, không kết bè kết phái gì hết." Hắn nói.
"Mấy người trong chương trình thực tế hay nói vậy lắm.'Tôi không ở đây để kết bạn'" Astoria nói.
"Mày thích văn hóa của đám Muggle lắm nhỉ?" Draco hỏi. Astoria cười lần nữa, có chút toe toét hơn bình thường.
"Em yêu văn hóa của Muggle. Anh nghĩ sao về nó?" Con bé nói.
Vậy hóa ra đó là lý do con bé ở đây. Để tìm hiểu xem hắn có sửa đổi chưa, hay vẫn còn nguy hiểm. Draco mệt mỏi quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ.
"Tao chẳng biết gì về nó hết." Hắn nói. Astoria quan sát hắn một lúc lâu.
"Anh biết chương trình thực tế là gì không?" Con bé hỏi.
"Không." Hắn trả lời, ước gì nó rời đi.
"Nó tuyệt lắm đấy. Nghĩa là người ta sẽ phát một chương trình mà bọn họ nhốt một đám người trẻ tuổi vào chung một nhà và quay phim lại tất cả mọi chuyện, say xỉn, cãi lộn và ngủ cùng nhau. Nhìn từ khía cạnh tâm lý thì cũng được xem là thiên tài."
"Tao không muốn giết đám Muggle, nếu ý mày là vậy."
Astoria hít mạnh một hơi.
"Em không có ý đó." Nó nói.
Draco áp trán mình vào cửa kiếng mát lạnh của cửa sổ.
"Dù vậy, em vui lắm." Astoria nói, hắn liếc con bé. Con bé hơi nghiêng người về trước, nhìn hắn. Khi con bé thấy hắn nhìn mình, nó mỉm cười.
"Em rất tiếc về cha mẹ anh."
Draco hoảng hốt nhận ra mình đang khóc.
"Ờm-" Astoria nói.
"Biến đi!" Tao không muốn sự thương hại từ mày, cút đi cho khuất mắt!" Draco nói, cực lực cố gắng che mặt mình.
Con bé để thứ gì đó lên đùi hắn rồi lặng lẽ rời toa. Khi dám chắc con bé đã đi rồi, hắn mới thấy thứ con bé để lại là một chiếc khăn mùi soa.
Mắt hắn vẫn còn đỏ và run rẩy khi Potter mở cửa toa. (Hiển nhiên là vậy rồi. Vì đó là Potter, nên Draco hẳn phải làm gì đó nhục nhã. Mà chuyện đó là chân lý của vũ trụ, Draco đau khổ nghĩ.)
Potter đã mặc đồng phục rồi. Lúc trên tàu anh đã nhanh chóng thay đồ, thấy Potter lại là một nam sinh lần nữa trong khi ai cũng biết anh còn hơn cả thế, có chút lạ lẫm.
"Ồ, chào. Tao chỉ đang tìm, ờ, Neville." Potter nói. Dù ở toa bên cạnh có tiếng cười giòn giã rõ ràng là của Neville.
"Ờ, ý tao là con cóc của nó cơ." Potter nói.
Draco đột nhiên nghĩ tới Potter có lẽ sẽ là một Thần Sáng sau khi ra trường, trong khi Draco lại tiếp tục có thể là một tội phạm đáng ngờ. Xem ra tương lai của Draco sẽ còn xảy ra nhiều chuyện nhảm nhí đây.
"Chả thấy con cóc nào hết." Hắn nói, xoay mặt đi. Nhưng Potter không đi, anh thả lỏng người tựa vào cửa toa tàu.
"Mày tính thi N.E.W.T.S môn nào?"
Draco đột ngột dám chắc rằng các môn thi N.E.W.T.S mà hắn chọn đều có xu hướng xấu xa.
"Độc dược, Biến hình, cổ ngữ Rune, Phòng chống nghệ thuật hắc ám." Hắn nói.
Hắn đã chọn các môn đó vì trước đó hắn có ý nghĩ làm một chuyên viên phá nguyền, nhưng khi lập danh sách ra thì dường như chúng là Hướng dẫn cách làm Chúa Tể Hắc Ám đời kế tiếp, và hắn ước gì mình chọn môn nào bớt nghi hoặc hơn. Ví dụ như Muuggle học. Nhưng không, làm vậy lại có cảm giác như hắn đang cố gắng tiêu diệt bọn chúng từ bên trong vậy. Thật sự là đường nào cũng chết cả.
"Tao cũng thi mấy môn đó, trừ cổ ngữ Rune. Hermione thi môn đó." Potter nói. Anh nói nghe vui vãi chưởng, có lẽ là vì anh có cơ hội giám sát Draco ở ba môn còn lại.
"Hoan hô Granger." Draco nói.
"Mày có vẻ...khỏe." Potter nói, rõ ràng là chế giễu vẻ mặt đẫm nước mắt của Draco. Và Draco phải cố lắm mới không phóng bật dậy và cho anh một cú.
"Biến đi." Thay vào đó hắn nói.
"Không, ý tao là - mày biết đó, vì mấy chuyện lúc trước." Potter nói. Draco lấy đũa phép ra (đũa phép của mẹ hắn, đũa phép của hắn Potter cầm rồi) và chỉa về phía anh.
"Tao đang hỏi mày rất lịch sự đấy, nên làm ơn biến đi dùm, nếu mày không phiền." Hắn nói. Potter chẳng có vẻ gì là ngạc nhiên khi thấy Draco chỉa đũa phép về phía mình.
"Ờ, được rồi. Gặp mày sau." Anh nói.
Anh rời đi, im lặng đóng cửa toa lại. Drco tự trách mình khi cất đũa phép của mẹ mình đi. Hắn thật sự có ý vậy khi nói với Misty rằng hắn cố gắng bớt ác độc đi. Mặc dù có phải bản thân sự độc ác là một dạng ác quỷ không? Lừa gạt chẳng hạn? Rắn trong vườn? Hẳn Astoria sẽ biết.
Hắn chìm vào giấc ngủ, và khi tỉnh lại thì Astoria lại đang ngồi đối diện hắn.
"Lừa gạt có phải một hình thức của xấu xa không?" Hắn hỏi con bé. Nó nhìn lên.
"Không phải lúc nào cũng thế. Anh ngủ ngon chứ?" Nó nói.
"Tao là một người rất khó ưa." Draco nói. Astoria tiếp tục đọc sách của mình.
"Em cũng thế." Con bé nói.
Các học sinh năm thứ Tám đều ở chung trong một tòa tháp, Hufflepuff ở chung ký túc xá với Ravenclaws, Gryffindors ở với Slytherin.
"Bồ tèo, bồ có cửa rồi, cứ 'mộng du' vào giường nó và thổi kèn cho nó là xong!" Ron nói khi cậu chàng thấy danh sách ký túc xá trong phòng sinh hoạt chung của năm Tám.
"Im miệng dùm cái." Harry nói. Anh nhận ra là mình hoàn toàn thất bại thảm hại khi cố gắng tỏ ra bình thường cạnh Draco lúc trên tàu. Anh đang cân nhắc có nên dùng con át chủ bài Người được Chọn để được ở chung phòng với hắn ta.
Draco chọn lúc đó để bước vào phòng sinh hoạt chung. Zacharis Smith hùng hổ lao tới chỗ hắn.
"Sao mày ở đây, Malfoy?"
Harry bước lên trước, nhưng Draco chỉ mỉm cười.
"Vì tao muốn ở cạnh mày đó Smith. Hẹn hò với tao nha? Tao yêu mày." Hắn nói.
"Urh, tao đéo phải đồng tính." Smith nói, Draco kề mặt mình rất sát vào Smith.
"Không à? Vậy sao mày cứ cố tìm cách đụng chạm tao vậy?"
"Tao muốn đánh mày, Malfoy, không phải-" Draco cười còn dữ hơn.
"Mày nói nghe này nọ quá nha Smith, nhưng tao luôn rất cởi mở với các trải nghiệm mới..."
"Để tao yên thân!" Smith nói, rõ ràng là đã quéo hết cả. Draco đảo mắt, đột nhiên nhìn thấy Harry. Mặt hắn cứng lại, thúc qua vai Smith để đến coi danh sách ký túc xá.
"Sao hai ta không để đối phương yên thân nhỉ, Smith?" Hắn nhìn danh sách một lượt, thấy tên mình (phía trên Harry) và lầm lầm "Tuyệt cmmn vời." rồi bước thẳng lên cầu thang đến chỗ ký túc xá.
"Đm, Malfoy là đồng tính!" Ron nói.
"Tui nghĩ thằng đó đang đùa thôi." Harry nói.
"Tui nghĩ bồ có cửa rồi!"
"Ron, tui nghiêm túc đó, im miệng lại dùm cái đi." Harry nói. Vì rất rõ ràng là bất cứ thứ gì có dính líu tới Draco, thì Harry đều không có cửa.
Notes:
[1] Đoạn thơ 160-165 trong tập số 9 của thiên sử thi Thiên đường đã mất của nhà thơ John Miller, xuất bản lần đầu năm 1667.
Thiên sử thi này in lần đầu có 10 quyển, bản in năm 1674 có 12 quyển. Nội dung là về lịch sử con người đầu tiên của nhân loại - Adam và Eva và sự kiện bị quỷ Satan dụ dỗ ăn trái Cấm.
Chapter Text
Draco bị một tiếng nổ chói tai phá tan giấc ngủ. Hắn ngồi bật dậy trên giường với nỗi kinh hoàng xuyên thấu người hệt như luồng điện.
Xung quanh yên tĩnh, hắn có thể nghe tiếng các Gryffindor khác đang ngủ. Tim Draco đập dồn dập, và bàn tay đưa lên kiểm tra nhịp đập trên cổ của hắn đang run cầm cập.
Draco biết âm thanh đó ở trong tâm trí mình, gần như chắc chắn rằng đó là vết nhơ của những thứ điên khùng chẳng vui vẻ gì ngày trước. Nhưng khi nhà Malfoy xảy ra chuyện thì hắn đang ở nơi khác, cùng những người lạ mặt, ở Hogwarts.
Hắn trèo ra khỏi giường và đến phòng sinh hoạt.
"Misty." Draco nói và con gia tinh xuất hiện với tiếng nổ lớn, làm hắn thấy may mắn là mình đã không triệu hồi nó ngay trong ký túc xá.
"Cậu chủ. Cậu cần gì à?" Nó nói, rõ ràng vẫn còn đang buồn ngủ.
"Tao- mày có nghe thấy tiếng gì không?"
Con gia tinh thất vọng nhìn hắn.
"Không, thưa cậu chủ."
"Có khi...có khi mày không nghe được thì sao, từ chỗ của mày ấy." Hắn nói.
"Cậu chủ chờ ở đây nhé." Misty nói.
"Đừng đi." Draco nói, nhưng con gia tinh đã biến mất rồi. Hắn cố ổn định nhịp thở, cả người hắn thoáng run rẩy.
Tỉnh táo lại đi. Người tỉnh táo sẽ làm gì trong lúc này nhỉ? Có khi họ sẽ ngồi xuống cũng nên? Hắn tự nói với bản thân.
Thay vào đó Draco lại ra chỗ cửa sổ và mở bung nó ra. Tòa tháp của năm Tám khá là cao, chỉ đứng sau mỗi tòa tháp Thiên Văn của trường.
Hắn ló đầu ra. Cơn gió mạnh gây nhức nhối tạt tóc hắn hết ra đằng sau, đúng là lạnh kinh khủng, nhưng hắn lại thấy tốt hơn nhiều. Hắn nghĩ để cả người bị gió tạt thậm chí còn tốt hơn, có khi hắn có thể bơi trong gió trời.
"Trà đây." Misty nói, quay lại.
Draco chậm chạp lui đầu vào trong và đóng cửa sổ lại, hắn đã bình tĩnh hơn. Misty đặt cái khay xuống bàn trà, trong đó có tách Hồng trà Nam Phi và vài cái bánh quy gừng.
"Tao có thể...ngủ ở chỗ mày ngủ không?" Draco hỏi.
Misty lắc đầu.
"Vậy không đúng đâu, cậu chủ." Nó nói.
"Xin lỗi vì đã đánh thức mày."
"Không vấn đề gì, thưa cậu chủ."
Nhưng lúc hắn nhấp ngụm trà thì con gia tinh cứ nhấp nhổm, trông nó mệt mỏi hết sức. Draco cố gắng giữ yên đôi tay đang run rẩy của mình.
"Tao mệt rồi. Chắc giờ tao lên giường luôn đây." Hắn nói dối.
"Misty rất vui lòng thức cùng cậu chủ."
Draco ngáp một cái.
"Không, thật đấy. Để tao ăn hết chỗ bánh này rồi đi ngủ." Hắn nói.
"Nếu - nếu cậu chủ chắc chắn thế, thưa cậu?"
"Chắc như bắp. Xin lỗi vì tao đã đánh thức mày, lạ giường thôi không có gì đâu. Mai tao sẽ quen hơn."
"Vậy...cậu chủ ngủ ngon." Misty nói.
"Ngủ ngon." Draco nói với hy vọng rằng nụ cười mình trưng ra hoàn toàn thư thái, vui vẻ và ổn. Misty cười đáp lại và biến mất.
Draco nhìn chỗ bánh và cân nhắc ăn một cái, nhưng thực lòng mà nói thì quá trình nhai và nuốt nghe chán ngắt. Mấy việc khác cũng y chang. Từng việc một, trừ cơn gió ngoài cửa sổ kia.
Draco tự bật cười, ngạc nhiên với chính mình. Thứ cửa sổ mất dạy, cứ tỏ vẻ mình ngây thơ vô (số) tội. Draco sẽ không nghe theo nó đâu. Hắn hoàn toàn sẽ không chiều theo ý nó.
Hắn đổ hết trà đi và về giường.
Astoria đã giữ chỗ cho hắn trên bàn điểm tâm. Kế bên con bé là con nhỏ có bản mặt cáu kỉnh.
"Mirth." Nhỏ giới thiệu bản thân.
"Tao rất mong đến lúc chúng ta thành bạn thân." Draco tỏ vẻ dài giọng nhất có thể.
"Lịch sự đi anh." Astoria nói.
Mirth chìa tay ra và Draco ngập ngừng bắt lấy từ bên kia ngực của Astoria.
"Em là Muggleborn." Nhỏ nói.
"Vậy tao phải giết mày rồi." Draco nghiêm túc nói.
"Vui tính nhỉ. Xem ra hai ta bị dính chùm với danh hài này rồi, phải không Astoria?" Mirth nói, không hề che giấu sự chán ghét với Draco.
"Astoria kiên quyết chuyện sửa chữa con người ta lắm."
Draco nhăn nhó.
"Tao không cần sửa sang gì hết."
"Đó không phải lý do tao kiếm được ảnh đâu." Astoria nhẹ giọng nói.
"...kiếm được hả?!" Draco nói.
"Vậy mày muốn ổng chi?" Mirth hỏi. Astoria nhìn hắn từ trên xuống dưới.
"Tao chưa biết nữa." Cô bé vò đầu Draco. Hắn kinh ngạc đến mức quên mất phải phản ứng lại.
"Tao nghĩ một thiên thần sa ngã cũng có nét quyến rũ riêng."
"Tao không phải-"
"Bố anh là một lão già độc ác." Mirth nói. Astoria tỏ vẻ bất bình.
Draco thôi không nhìn cả hai nữa mà chuyển tầm mắt về phía bàn nhà Gryffindor. Potter đang dùng những ngón tay vững vàng mạnh mẽ phết bơ lên lát bánh mì. Tóc của anh vẫn hệt như trước, đen tuyền và rối bù. Anh ngước lên nhìn Draco, và hắn nhanh chóng quay đi.
"Em nói sai à?" Mirth hỏi.
Trong một khoảnh khắc, Draco giả vờ bản thân là Harry Potter và không có vô số thứ phải hổ thẹn. Lúc Astoria nói thì hắn đang cố nghĩ ra câu đáp trả bạo dạn và theo kiểu Potter nhất.
"Tao muốn biết lắm Mirth, trong vòng hai mươi năm nữa khi mày nhớ lại lúc này, thì mày có thấy vui khi mượn cơ hội này để tỏ ra độc địa không nhỉ?" Con bé mơ màng nói.
Mặt Mirth đỏ như gấc, cúi đầu nhìn xuống dĩa của mình và lầm bầm.
"Xin lỗi, Draco."
Draco bừng tỉnh khỏi việc giả vờ không phải là bản thân.
"Gì chứ? Vì đã kể tao nghe mày ghét gia đình tao thế nào ư? Khỏi cần xin lỗi vụ đó." Draco nói, nhận ra giọng mình nhỏ nhẹ và run rẩy.
"Không phải mình mày nghĩ vậy đâu. Nhiều kẻ máu mặt ở Anh cũng ước tao chết quách cho rồi."
Mirth cắn môi.
"Em họ của em...Từ lúc nó bị giết thì em có hơi xấu tính chút. Em xin lỗi." Nhỏ nói.
Draco nhìn vào mắt nhỏ và giữ như thế một lúc lâu.
"Cái đó, thì tao có thể hiểu." Hắn nói.
"Kẻ mắt." Astoria nói.
"Cái gì?" Draco hỏi.
"Kẻ mắt, anh mà kẻ mắt thì hết sảy."
"Ô--, phải đó. Y hệt người Goth."
Draco cảnh giác nhìn Astoria. May mắn cho hắn là nhỏ lắc đầu.
"Không, không phải Goth." Con bé hất tóc Draco ra khỏi mặt hắn. Nó chạm vào cằm, xương gò má và mí mắt hắn.
Lúc hắn mở mắt ra lại thì thấy Potter đang nhìn sang đây, mặc dù anh ngay lập tức quay đi và giả vờ hứng thú với bất cứ thứ gì Longbottom đang nói. Draco quay lại nhìn Astoria, người đang tập trung cao độ nhìn mình. Con bé chạm vào hắn như thể hắn là món đồ gốm mà nó muốn tạo hình.
"Không phải Goth. Là Byron." Astoria nói lần nữa, nắm cằm của Draco trong tay và xoay tới xoay lui.
"Cầu cho mày khỏe mạnh." Draco nói. Astoria cười lớn.
"Ổng là một nhà thơ người Muggle. Đen, u ám và khổ sở."
"Tao không có khổ sở." Draco tự động nói.
Astoria bỏ tay ra và quay lại với lát bánh mì nướng của mình.
"Những bí mật đáng xấu hổ, tiếc nuối và trầm cảm. Rất là quyến rũ luôn." Con bé nói.
"Tao không có bí mật đáng xấu-"
"Em mà là anh thì em sẽ nghe theo nhỏ đó. Nếu có ai có thể lấy lại được danh tiếng cho anh thì người đó chính là Astoria. Anh nhớ Franky Dâm dục không?" Mirth nói.
Draco ngạc nhiên nhận ra mình có nhớ thằng đó. Franky Dâm dục là một thằng nhóc năm thứ Năm xui xèo có chút kỳ quặc. Số thằng đó đã tận thì có ai đó đi rêu rao khắp nơi là nó luôn có mùi như mới 'quay tay' xong.
"Nhớ thì sao?" Draco hỏi.
"Nó ở đó kìa." Mirth nói, kín đáo chỉ tay về phía cuối bàn nơi một đám năm thứ Năm đang cười ha hả về cái gì thằng nhóc vênh váo kia mới nói. Hắn nhận ra thằng vênh váo đó là Frank. Franky Dâm dục đang chủ trì.
"Sao mày...?" Hắn hỏi Astoria.
"Quá trình đó mất có bốn bước thôi anh, dễ ợt à." Astoria nói.
"Nhỏ làm kiểu gì để ai cũng bắt đầu gọi nó là Frank Chuối bự, thay vì Dâm dục." Mirth nói.
"Xin lỗi, để tao nói thẳng. Mày muốn...PR cho tao hả?" Draco nói.
Astoria cười, để lộ hàm răng đều tăm tắp không chút đáng tin tưởng nào của mình.
"Ồ không. Em chỉ muốn mọi người hiểu anh thôi."
"Nhìn bồ vui vẻ bây giờ gớm ói." Ron nói. Harry cười toe toét.
"Mấy bài luận đó! Bồ có biết là từ năm ngoái tới giờ mình đã nghĩ biết bao nhiêu lần là liệu mình có còn sống để viết luận văn hay không nữa kìa?"
Harry hỏi. Cả đám đang ngồi làm bài trong thư viện giữa một tiết tự học.
"Ờ. Cái đó tui biết, niềm an ủi duy nhất của việc chết trẻ." Ron nói.
Harry không nhịn được mà mỉm cười nhìn cuốn sách Phòng chống Nghệ thuật Hắc Ám của mình. Được quay lại Hogwarts, kết hợp với suy nghĩ rằng sẽ không gặp tình cảnh suýt-nữa-thì-đi-đời cho đến tận cuối năm làm Harry yên lòng.
"Sẽ không có ai cố gắng giết mình nữa. Mình tha hồ có thời gian mà viết luận văn. Viết bao nhiêu cũng được hết."
"Malfoy vẫn muốn giết bồ mà." Ron nói, tìm bùa nguyền rủa trong phần mục lục Những câu thần chú gây đau đớn cho ghệ cũ.
Nụ cười của Harry tắt ngấm.
"Ừ, nhưng nó sẽ không làm thế đâu."
Bởi vì giờ Ron và Hermione đang là người yêu nên cả hai luôn luôn bắt cặp với nhau trong các buổi học.
Lần đầu chuyện đó xảy ra là ở lớp Độc dược. Chỉ trong vòng vài giây, các phù thủy sinh của nhà Gryffindor đều có cặp, bỏ lại Harry bơ vơ một mình.
Draco là Slytherin duy nhất đã lượn qua chỗ anh ngồi và bốc các nguyên liệu độc dược mà không nói một lời.
"Cảm ơn." Harry nói. Draco gật đầu cộc lốc.
Suốt buổi học hắn chẳng nói gì, ngay cả các lớp học khác cũng thế. Mỗi lần Ron và Hermione bắt cặp với nhau thì Harry luôn thấy Draco im lặng và kiệm lời đứng bên cạnh.
Cũng không phải Draco muốn bắt cặp với anh cho lắm. Thực tế là hắn trông có vẻ cực kỳ căm ghét chuyện đó.
Nhưng khi Harry nhắc tới nó ("Mày biết đấy, tao chưa bao giờ yêu cầu mày bắt cặp với tao. Mày không cần phải tỏ vẻ công tử bột vậy đâu."), Draco chỉ đảo mắt và chịu đựng.
Draco triển khai bản mặt nhẫn nại rất giỏi. Hắn lúc nào cũng mang bộ mặt đó khi ở cạnh Astoria, mà Harry nhận ra là Cực Kỳ Nhiều.
Draco cũng đã triển khai một phương pháp hết sức dễ dùng để đối phó với những kẻ tấn công mình, đánh đấm hay các hình thức khác: Draco giả vờ (ít nhất Harry nghĩ hắn đang giả vờ) rằng chuyện đó làm hắn 'chào cờ'.
"Mmm—ahhhh." Hắn rên rỉ khi một thằng nhóc năm thứ Năm gạt chân gắn trên cầu thang. Bạn của Astoria, Mirth đỡ hắn dậy.
("Tất nhiên là mình biết tên cô bé đó rồi. Mình là thành viên rất trách nhiệm của cộng đồng Hogwarts đó nhe!" Harry phản đối khi Ron bốc phốt mình.
"Vậy luôn? Thế con bé tên gì?" Ron hỏi.
"Ờm, là...Berk...lingham. Năm Tư." Harry bịa ra.
"Thú nhận đi ông tướng. Bồ biết tên tất cả bạn bè của thằng đó.")
"Châm chích phê vãi chưởng. Làm lại đi, lần này để tao banh áo luôn cho!" Draco nói khi một Hufflepuff gầy còm ếm bùa bỏng lên hắn.
Có một lần đáng nhớ, bọn Ravenclaw năm Bảy treo Draco lên tường hầm ngục và hành hắn ra bã. Tụi nó không làm được gì nhiều.
Màn lên đỉnh Draco tái hiện to đến nỗi Harry đang ở Đại sảnh cũng phải nghe thấy. Tới lúc anh đến nơi thì tụi Ravenclaw đang bối rối đứng thành nửa vòng tròn bao quanh Draco, người đang nhiệt liệt oằn mình, miệng thốt ra mấy câu kiểu "Ohhhhhh, đấm mạnh nữa lên, cưng!"
Hai mắt Draco thâm đen, lúc thấy Harry hắn ngậm miệng lại và cảnh giác. Harry biến dịch nhầy mũi của tụi đó ra những con dơi khổng lồ và trói chúng lại với nhau.
"Không phải là Malfoy không tự bảo vệ mình, nhưng nếu tao còn thấy đứa nào ăn hiếp thằng đó thì tụi nó phải trả lời tao đấy." Harry lớn tiếng nói.
Draco cười lớn.
"Kẻ thù của Potter thì chỉ của mình Potter thôi, nghe thủng chưa?" Hắn nói theo cái giọng mà Harry nghĩ là cố ý nhại lại mình.
"Cút đi." Harry nói.
Astoria bước đến đầu hàng của đám đông. Harry không chắc sao con bé lại bước đi một cách duyên dáng đến thế. Con bé lướt tới chỗ Draco và vuốt tóc ra khỏi mắt hắn, càng làm những vết thâm tím lộ ra rõ hơn trước các phù thủy sinh khác đang tụ tập.
Con bé lúc nào cũng chạm vào Draco.
"Anh bị thương rồi." Astoria chậm rãi nói.
"Tao không sao." Draco nói, mất kiên nhẫn nghiêng đầu né đôi tay ân cần của nó.
"Để em đưa anh đến bệnh thất." Con bé nói.
"Khỏi. Tao tự lo được." Hắn nói lại.
"Anh dày dặn kinh nghiệm tự chữa trị cho mình lắm đúng không, Draco?" Astoria hỏi, giọng nó buồn rười rượi.
Harry cảm thấy bản thân dần đồng cảm với những gì cô bé nói, như thể nó đang niệm bùa chú vậy. Nhưng ngạc nhiên là Draco lại không hề hấn gì.
"Phải phải, tao là thằng mồ côi xấu xa chịu nhiều bi kịch. Giờ đi ăn trưa được chưa?"
Astoria cho hắn một nụ cười kiên cường. Harry nghe thấy trong đám đông có người thì thầm "không ra thể thống gì" và "nó cũng là nạn nhân của chiến tranh mà!"
Draco vượt qua đám đông, áo choàng cuồn cuộn theo sau.
Đó lại là một chuyện khác: áo choàng của Draco. Harry gần như chắc chắn đó là đồ mới. Tất nhiên chúng là đồng phục, nhưng cái cách chúng được may đo có gì đó khang khác, như...cổ tay áo xếp nếp, áo chiết eo và nới rộng ở những nơi khác. Draco mặc chúng như thể hắn là ai đó đang đứng trầm ngâm trên cánh đồng hoang lộng gió.
"Sao bồ không hỏi cậu ta chuyện đó?" Hermione nói mà không ngước lên từ đống bài tập Cổ ngữ Rune. Harry đảo mắt.
"Phải, có khi nó sẽ đón nhận cũng nên. Thằng đó hành xử cứ như mình sẽ dồn nó vào góc tường mỗi lần hai đứa gặp nhau ở hành lang vậy. Mình mà đi hỏi nó chuyện quần áo chắc nó quay sang đấm mình luôn quá."
"Mình thấy đó cũng chỉ là quần áo bình thường thôi mà bồ tèo." Ron đang nhìn chằm chằm vào cổ của Hermione, nói.
"Nghe nè, thôi bỏ đi. Mình chỉ nghĩ Hermione có thể biết gì đó vì..." Harry nói.
"...mình là con gái hả?" Hermione gay gắt kết câu.
"Không. Vì bồ là Hermione. Bồ lẽ ra phải biết hết mọi thứ."
"Nếu bồ có hỏi mình Harry, thì chuyện thầm mến này đã kéo dài quá lâu rồi đó. Mình nghĩ bồ nên hẹn hò với ai đó khác đi. Bồ biết mình chỉ đang phí thời gian với Malfoy thôi mà."
"Ừ. Mình biết." Harry đau khổ đáp.
Chapter Text
Thứ đầu tiên mà Astoria nghiêm túc sửa sang lại cho hắn là đống áo choàng.
"Tao không đủ tiền cho cái này đâu." Draco nói vậy khi Astoria kéo hắn đến gặp thợ may ở làng Hogsmeade.
"Anh có đủ mà."
"Astoria. Bộ đã tịch thu hết tất cả rồi, tao đang cố bám víu lấy cái Dinh thự đây này."
Astoria lại nở nụ cười bí ẩn, lộ hàm răng trắng bóc của con bé.
"Tin em đi, đây là một vụ đầu tư." Con bé nói.
Vậy nên Draco cho phép người thợ may đo đạc và niệm các bùa chú lên mình, làm cho mình cả một tủ quần áo mới toanh.
Đống quần áo đó làm hắn đi tong luôn chỗ tiền dự định sẽ tiêu trong kỳ nghỉ lễ Giáng Sinh này, và hắn còn chẳng biết sao mình lại thành công bị ép buộc phải làm theo.
Cho đến khi mấy cái áo choàng được gửi đến. Hắn thử chúng trong ký túc xá của Astoria. Con bé và Mirth đang nằm ườn giữa giường của Astoria.
"Ui Astoria, mày đúng là thiên tài." Mirth nói.
Draco nhìn mình trong gương và cũng phải công nhận. Mặc áo choàng mới có cái gì đó làm hắn...
"Ổng trông thật dễ tổn thương, nhưng mà theo kiểu, nguy hiểm á." Mirth nói.
Astoria từ giường đứng dậy và đi đến đứng cạnh hắn trước gương. Mirth theo dõi con bé rất sát sao.
Draco nhận ra Mirth sẽ không hề rời mắt khỏi Astoria nếu không bị bắt buộc.
"Anh lúc nào cũng mặc đẹp." Astoria nói, hai tay con bé vuốt xuống dọc cánh tay Draco.
Draco nghĩ lẽ ra hành động đó nên quyến rũ. Có khi Astoria nghĩ nó quyến rũ.
"Nhưng có chút...quân phiệt. Như thế thì có hơi cứng nhắc. Anh ăn mặc cứ như vẫn còn trong thời chiến vậy. Như này...mới là những gì một hoàng tử bị lưu đày mặc."
"Mày đọc thơ nhiều quá. Có khi mấy bài thơ đó làm rối não mày luôn rồi cũng nên." Draco nói.
Astoria chỉ cười.
Rồi con bé lúc nào cũng làm mấy trò nguy hiểm như chuyện với bọn nhà Ravenclaws. Có đôi lúc Draco tự hỏi có phải nó làm vậy để khích bác người khác tấn công hắn hay không, để sau đó nhỏ có thể giúp hắn nhận được sự cảm thông.
"Cái quái gì vừa xảy ra thế hả?" Hai mươi phút sau Draco nói khi Potter lại lần nữa cứu hắn vì tên đó có nhu cầu bệnh hoạn muốn giúp đỡ người khác ngay cả khi họ không cần sự giúp đỡ đó.
(Về sau Draco sẽ vừa quay tay trong phòng tắm vừa ghét chính bản thân mình khi nghĩ về chuyện này.)
"Anh giữ yên đi." Astoria nói, giữ cằm hắn và niệm bùa chữa thương lên hai mắt hắn.
"Mấy câu kiểu 'Ôi Draco, anh có quá nhiều thương tổn cần được chữa lành' toàn là thứ nhảm nhí." Draco nói.
Cả hai đang ở ký túc xá của Astoria và lần này Mirth không có mặt. Draco biết lúc con bé biết chuyện kiểu gì cũng làm ầm lên cho coi. Nhỏ lúc nào cũng thế sau mỗi lần Draco ở một mình với Astoria.
"Thế tốt rồi, nhỉ?" Astoria nói, chúi người về trước và hôn nhẹ lên môi hắn. Hai mắt Draco trừng to.
"Astoria." Hắn nói.
"Vấn đề của anh là anh không muốn ai biết mình đang chịu đau khổ. Nhưng họ cần phải thấy anh đau khổ, có như vậy mới thu hút được họ." Con bé nói tiếp như nụ hôn chưa từng xảy ra.
Hắn không nhắc gì tới nụ hôn, và con bé cũng thế. Chuyện đó chỉ trở thành chuyện thường tình, thỉnh thoảng cả hai sẽ môi chạm môi khi không có ai.
Đó là những nụ hôn lạnh lùng, toan tính. Draco nghi ngờ việc Astoria muốn cưới mình, và hắn cũng chẳng có gì mà phản đối.
Draco đã công khai với cha mình vào lễ Giáng Sinh hồi học năm Sáu, chỉ khi hắn mới chớm hiểu được trò bịp bợm bẩn thỉu mà bản thân đã bị vướng vào lúc gia nhập Hội Tử Thần Thực Tử. Hắn kiên quyết tỏ vẻ liều lĩnh khi bước vào thư phòng của cha.
"Con hẳn cha sẽ tự hào lắm một khi con bắt đầu giết người nhỉ?" Hắn nói.
Cha hắn chụm các đầu ngón tay lại với nhau và không hé môi.
"Cha còn biết mình sẽ tự hào về chuyện gì nữa không? Con là đồng tính." Draco nói, máu trong người hắn đập dồn dập.
Hắn ước gì mình có thể rút lại những gì vừa nói ra. Cha hắn đứng dậy, ra chỗ xe đẩy rượu và rót hai ly Whisky lửa. Ông đưa một ly cho Draco.
"Ta cũng vậy." Ông nói.
"...cái gì?"
"Đừng kinh hãi thế." Cha hắn nói.
"Nhưng...Mẹ có biết không?"
Cha hắn tùy tiện vung tay.
"Ta không biết." Ông nói.
"Cha có...yêu mẹ không?" Draco hỏi.
"Narcissa là một người vợ hiền."
Draco nốc hết ly Whiskey.
"Cẩn thận đấy Draco, nghiện rượu không phải là đức tính tốt đẹp đâu."
"Rồi sao, cha là đồng tính và cứ giả vờ là không phải à?" Draco hỏi.
"Ta tận dụng rất kín kẽ một dịch vụ người hộ tống[1]. Ta sẽ cho con thông tin—"
Draco đứng bật dậy.
"Cái này! Nó là cái thứ chết dẫm mà mấy kẻ khác không phải đối phó đấy!"
Cha Draco cong môi.
"Không cần phải thô thiển thế đâu Draco, hoặc làm quá lên."
Biểu cảm cười khinh bỉ của cha hắn luôn có gì đó làm Draco dịu lại và trở nên ngoan ngoãn. Hắn sụp người xuống ghế và lầm bầm "xin lỗi".
"Miễn không phải là điểm yếu thì Chúa tể Hắc Ám không hứng thú với xu hướng tính dục của con đâu." Cha hắn nói.
"Con có biết cái gì mới là điểm yếu không, Draco?"
"Tình yêu." Hắn nói.
"Chính xác. Ta có lý do nào cần lo lắng không?" Cha hắn nói.
"Không ạ." Draco cứng nhắc nói.
Nó không phải là tình yêu — sao có thể chứ — nhưng Draco biết rõ có vài thứ mà Chúa tể Hắc sẽ không chấp nhận.
Sự ngưỡng mộ, quyến rũ, khoái lạc và lòng kính trọng.
Draco đã dựng nên những hàng rào Bế quan bí thuật mạnh nhất xung quanh tình cảm dành cho Potter và để những thứ khác tơ hơ với niềm hy vọng rằng Chúa Tể Hắc Ám sẽ không nghĩ đến chuyện đào sâu hơn.
Hắn đã luôn sống với nỗi sợ hãi sẽ bị phát giác trong suốt hai năm ròng. Thậm chí là bây giờ, thỉnh thoảng Draco sẽ nhận ra mình vô thức che giấu đi một phần tâm trí mình mỗi khi nghĩ tới Potter để đề phòng có người ngó vào trong đó.
Đây đúng là một thói quen khó bỏ.
Draco không ngại mình là đồng tính, nhưng chuyện đó làm hắn buồn lòng vì biết mình sẽ không bao giờ có thể hành xử như người đồng tính. Hắn đã đánh mất cơ hội đó rồi.
Giờ thì chẳng ai muốn hắn cả. Giả vờ là có ai đó sẽ muốn mình làm Draco bật cười, khi bọn chúng tấn công hắn ở dãy hành lang, và chuyện đồng tính cũng có cái lợi đi kèm là làm người khác bực dọc, dù hắn biết đó chỉ là trò chơi vô nghĩa.
Astoria muốn hắn. Draco chẳng biết tại sao, nhưng nó không thực sự quan trọng nữa.
Hắn tự hỏi liệu tình cảm của hai đứa sẽ có lúc đạt đến độ chín muồi, nếu có một ngày Astoria trở thành "người vợ hiền" của mình.
Phải mất tới gần một tháng sau khi quay về Hogwarts, Draco mới nhận ra Misty đang bị bắt nạt.
Hắn lại bị đánh thức bởi một vụ nổ. Đây là lần đầu tiên sau nhiều ngày: nó gần như đã ngừng xảy ra và dù sao thì hắn đã tìm ra cách để bình tĩnh lại sau đó.
Draco đến chỗ hốc cửa sổ ở tầng sáu nằm cạnh tấm thảm thêu hình Hildegard xứ Bingen. Từ đó, hắn có thể nhìn xuống dãy hành lang, nơi đặt mộ của mẹ mình.
Hắn không dám đích thân xuống đó. Nếu bất kỳ ai nhìn thấy hắn ở đó thì tin tức sẽ lan đi, và Draco không thích ý nghĩ có người vẽ bậy lên bia mộ của mẹ mình.
Nhưng đêm này chỗ hốc cửa sổ không được dễ chịu cho lắm. Hắn vẫn thấy...bồn chồn.
Draco mở cửa sổ và trèo lên đó, ngồi vắt vẻo. Tối nay trời lạnh. Từng hơi hắn thở đều cho ra những ngụm khói nhỏ, là bằng chứng cho thấy hắn vẫn đang sống.
Rìa cửa sổ bằng đá ẩm ướt và thô nhám, hơi ẩm lan qua làm quần ngủ của Draco ướt sũng, hắn rùng mình.
Hắn nhòm xuống dãy hành lang. Draco có thể nhìn thấy nơi mà mình sẽ rơi xuống, chỗ đá cuội gần luống hoa mà Potter đã niệm ra.
Những bông hoa đó chưa từng rũ xuống dù mỗi sáng sớm đều có sương và bọc quanh chúng là những tinh thể băng dễ vỡ.
Dumbledore đã chết ngay khi ngã xuống. Trí thức của Draco biết điều đó. Hắn hơi chúi ra trước một chút hơn dự tính và trái tim hắn dâng lên cổ họng sau khi tự mình thoát khỏi tình cảnh suýt chết đó.
"Misty." Hắn gọi.
Nó xuất hiện với một tiếng nổ nhỏ.
"Tao chỉ hơi cảm thấy—" Draco nói, nhưng lúc quay đầu lại hắn im bặt khi thấy con gia tinh đang khóc.
"Ôi Misty, đừng khóc cưng à, tao không định—"
Nhưng con gia tinh vẫn khóc nức nở trong vòng tay Draco, rõ ràng là nó không khóc vì chuyện Draco muốn tự tử.
(Hắn ngăn không để bản năng ấu trĩ của mình bị xúc phạm bởi chuyện này). Misty khóc lóc bởi vì lũ gia tinh khác đã bắt nó ngủ trong tủ đông đựng sữa.
Misty đã ngừng khóc sau khi giải thích toàn bộ mọi chuyện, và Draco run bần bật vì tức.
"Dẫn tao đến chỗ bếp." Hắn nói.
"Không—cậu chủ—" Misty kinh hãi nhìn hắn.
"Đây là lệnh đấy, Misty."
Nên Misty dẫn hắn đến chỗ bức chân dung hoa quả và cạ vào quả lê trên đó, rồi con gia tinh ngại ngùng đứng tránh sang bên cho hắn vào.
Nó dẫn Draco đến ký túc xá của đám yêu tinh, căn phòng sâu hun hút như hang động với vô số giường có rèm che.
Lũ yêu tinh còn thức và đang thì thầm gì đó với nhau, trông có vẻ lo lắng bồn chồn. Lúc Draco bước vào bầu không khí lo âu này còn tăng lên gấp mười lần.
"Tụi mày có biết tao là ai không?" Draco hỏi tất cả.
"Cậu là Malfoy, thưa cậu." Một con yêu tinh lên tiếng sau khoảng lặng.
Draco nhận ra nó. Tên con yêu tinh là Flotsam, nó từng làm việc trong dinh thự và đang nhìn Draco với vẻ ghét cay ghét đắng.
"Và bọn này không còn là gia tinh của cậu nữa, không ai hết, trừ Misty ra."
"Mày sai rồi. Misty cũng không phải của tao." Draco nói.
Misty thốt ra tiếng rên bất mãn, Draco đặt tay lên đầu nó.
"Tao là của nó. Misty có lòng tự trọng hơn bất cứ người nào tao từng biết. Tao không biết sao nó lại trung thành với tao, nhưng tao đảm bảo với tụi mày, nếu...hoặc chỉ có lẽ thôi, Misty có bao giờ muốn bỏ tao mà đi thì tao sẽ không cản nó đâu."
"Misty sẽ không rời bỏ gia đình đâu, cậu chủ." Misty nói nhỏ, Draco không nhìn nó.
"Tụi mày nên tự thấy hổ thẹn đi. Tụi mày biết rõ độc ác nghĩa là gì mà." Hắn nói với lũ yêu tinh.
Cả ký túc xá yêu tinh đều yên tĩnh đến nhức nhối. Không một con yêu tinh nào dám ngẩng đầu lên nhìn hắn ngoại trừ Flotsam. Con yêu tinh vẫn ngẩng cao đầu nhìn hắn.
"Cậu là ai mà dám nói đến sự hổ thẹn, cậu Malfoy? Cậu là ai mà dám nói đến sự độc ác?" Nó nói.
"Đừng để những gì chúng mày nghĩ tới tao ảnh hưởng đến cách chúng mày đối xử với Misty."
'Nó đang phản bội quy củ của gia tinh!"Một con yêu tinh ở tuốt gần cuối phòng hét lên, nhưng Drco không biết đó là ai vì rèm giường đã che đi hết.
"Quy củ gì? Tự do hả? Hay lòng tự trọng? Cơ hội sao? Tao không nghĩ Misty đã hy sinh tất cả thứ đó khi chọn ở lại chăm sóc cho tao. Và tao cũng không xem Misty là người hầu, mà như kiểu..." Draco duy nghĩ trong một chốc "...bà cô già phiền phức."
Tiếng cười của Misty nghẹn lại.
"Harry Potter!" Nó nói, và đúng thật vậy.
Tất nhiên là vậy rồi, Draco rầu rĩ nghĩ. Bởi vì Draco đang lấy mình làm trò hề và Potter tất nhiên phải ở đó mà chứng kiến tất thảy. Có khi Potter còn có cái máy dò tìm Sự thảm hại-của-Draco cũng nên.
Rồi Draco nhận ra có lẽ thằng đó đã luôn đi theo mình ra khỏi ký túc xá, rằng Potter hẳn phải thấy cảnh Draco trèo lên cửa sổ và nhìn xuống, rằng thằng đó thấy hết mà vẫn không làm gì cả.
Ngực Draco nhói đau vì thứ cảm xúc không tên.
Trong khi đó lũ yêu tinh thì mừng như lễ hội. Chúng lấy ra pháo tự làm, hoa giấy, pháo hoa cầm tay. Chúng vui mừng hô tên Potter.
"Mày làm gì ở đây?" Potter hỏi Draco.
"Đang xúi tụi nó nổi loạn đó mà. Làm mấy việc xấu xa. Như thường thôi, mày biết mà."
Hắn rời ký túc xá và quay lại chỗ cái lỗ bức chân dung. Misty đi theo hắn.
"Cảm ơn cậu." Nó nói.
"Không có gì." Draco nói.
"Cậu chủ...ngồi trên cửa sổ không tốt đâu. Cậu...cậu sẽ bị cảm đó." Con gia tinh có vẻ không đáng tin.
Draco nhìn nó và ước, chỉ biết ước rằng nó sẽ nói hắn đừng chết. Misty nhìn lại và Draco tự hỏi liệu nó có bao giờ biết ý của hắn là gì, khi hắn nói mình luôn cảm thấy bồn chồn. Có thể nó chẳng biết chút gì đâu.
"Malfoy. Mày tính đi ngủ hả?" Potter nói, chật vật thoát khỏi những cái ôm nồng nhiệt của lũ yêu tinh.
"Đúng vậy." Hắn nói.
"Tuyệt, để tao đi với mày." Potter nói.
"Ờ mà—quy củ của gia tinh với Misty lúc nãy là sao vậy?" Potter nói.
Draco nuốt lòng kiêu hãnh của mình xuống và nghĩ tới đại cục.
"Tụi nó bắt nạt Misty vì con gia tinh ở cùng tao. Mày nói tụi nó ngừng đi được không?" Hắn nói.
"Ồ." Potter ngạc nhiên nói. "Được chứ. Ờ..."
Anh bỏ con gia tinh cuối cùng xuống và quay sang nói với cả phòng.
"Mọi người đối xử tốt với Misty được không? Misty là bạn của mình."
Draco khịt mũi, còn Misty có vẻ kinh tởm. nhưng lũ yêu tinh lại có vẻ rất ấn tượng.
"Ôi được chứ, cậu Potter!"
Một đứa hét lên rồi rất nhanh tất cả cùng làm theo, tụi nó còn lôi ra tấm băng-rôn có hình của Potter trên đó. Potter nhanh chóng đẩy Draco ra khỏi cái lỗ bức chân dung, theo sát ngay sau.
Potter đóng bức chân dung lại, im lặng tức thì.
"Tao...Tao muốn ăn khuya thôi." Harry nói.
"Bớt nói dùm cái. Tao biết mày theo dõi tao." Draco nói.
"Nói chính xác là tao không có theo dõi mày đâu nhé. Chỉ là tao...tính đến những nơi mà mày đã có mặt rồi thôi." Potter nói, bước nhanh để bắt kịp Draco.
"Và mày biết tao có mặt vì đã theo dõi tao."
"Đâu, tao có bản đồ mà."
Draco dừng lại đột ngột.
"Đấy, tao nói có sai đâu!" Hắn nói.
"Gì chứ?"
"Tao biết phải có lý do gì mà mày cứ luôn xuất hiện vào những lúc tồi tệ nhất. Sao hả, cái bản đồ đó có gắn tín hiệu Draco gặp nguy không? Cảnh báo! Cảnh báo! Draco Malfoy đang khóc trong nhà vệ sinh!"
"Không." Potter nói.
Draco lại bước tiếp. Potter đã xin lỗi chuyện mém nữa là giết hắn rồi. Đại loại vậy, cũng ngay lúc chuyện đó vừa xảy ra xong. Draco không trông đợi, hay cần thêm lời xin lỗi nào nữa.
"Mày biết đấy, năm nay tao không tính giết thêm ai nữa." Draco nói.
"Tao có bao giờ nói mày sẽ làm vậy đâu chứ."
Draco hậm hực.
"Không, mày chỉ kè kè quanh tao giống hồi còn chiến tranh thôi, theo dõi tao này nọ."
"Tao không có theo dõi mày."
Draco lắc đầu. Nếu Potter cứ nhất quyết chơi kiểu này, hắn cũng chẳng ngăn được.
"Nghe nè, mày muốn gì ở tao hả? Tao biết tao nợ mày. Nên tao sẽ nói hết cho mày." Draco nói.
"Mày có nợ gì tao đâu." Potter bực dọc đáp.
Cả hai im lặng khi leo lên cầu thang xoắn dẫn đến Tháp cho năm Tám.
"Vậy là nửa đêm nửa hôm mày dậy để đi mắng bọn gia tinh hả?" Potter hỏi.
"Chúng đáng bị thế." Draco nói.
Potter cười.
"Tao cá kiểu gì mày cũng nghĩ sao không đợi tới sáng mai cho xem." Anh nói.
Draco định thụi một cú vào đầu Potter nhưng may mà kìm được.
"Nếu mày muốn biết thì lúc đó tao đã dậy rồi." Hắn nói.
Potter dừng bước trên cầu thang.
"Mày ngủ không ngon." Anh nói.
Hắn cũng dừng chỗ cầu thang. Cả hai nhìn nhau dưới ánh trăng nghiêng. Sự chú ý của Potter luôn có gì đó đây sức sống, chúng là một nửa lý do Draco dành cả đời mình làm kẻ đối địch anh. Nhưng lúc này Potter không hề có địch ý, chỉ thận trọng mà thôi.
"Tao nghe thấy tiếng nổ, trong đầu tao. Nên tao mới dậy." Draco nói.
Hắn không biết sao mình lại nói vậy. Dạo gần đây hắn thấy bản thân cứ nói ra những gì mình không định nói. Draco đang dần mất kiểm soát bản thân mình, đúng là thảm họa.
Nhưng biểu cảm của Potter vẫn không suy suyển.
"Bộ có chuyện gì xảy ra à?" Anh bình thản hỏi.
Draco lại bước tiếp các bậc cầu thang.
"Tao nghĩ là...có chuyện thật. Cũng không phải chuyện lớn gì. Có một đêm tao bị tiếng nổ lớn trong Dinh thự làm tỉnh giấc, lúc đó lão Tom Lớn đang nổi cơn vì ba thứ tào lao. Chắc là do mày làm. Dù sao thì, tao đã như vậy cũng được một năm rồi."
"Từ hồi quay về, tao chưa từng mơ thấy gì hết." Potter nói.
"Chà, mày đúng là có trái tim trong sáng thiệt."
Potter cười nhe răng.
"Rồi, thế đêm nào mày cũng theo tao à? Hay đêm nay là dịp đặc biệt?" Draco nói.
"Tại nay mày đi chỗ khác." Potter giải thích. Draco liếc mắt nhìn anh.
"Mày không theo tao đến cái hốc ở tầng sáu hả?"
Potter lắc đầu.
"Sao mày lại đến đó?" Anh hỏi. Draco mỉm cười, cả hai đã đến phòng sinh hoạt chung của năm Tám.
"Đi hít thở không khí chút, khi nào tao thấy bồn chồn đều vậy." Hắn nói.
Potter có vẻ bối rối, anh xoa gáy. Draco nghĩ tên này cực kỳ điển trai, nhưng có gì còn hơn thế. Potter rất thu hút. Có sức hấp dẫn. Anh di chuyển đầy tự tin, cứ như đầy nhiệt huyết và biết mình muốn gì.
"Tao xin lỗi, mày biết đấy. Lúc ở phòng tắm." Potter không chắc, nói.
Draco kinh ngạc nhìn anh. Potter cũng không nghiêm túc nhìn hắn mà lại dùng hai tay cào mái tóc đen dày của mình. Điều đó làm Draco muốn cắn anh.
"Ờ, lời nguyền cắt sâu mãi mãi." Potter nói rõ ràng hơn.
"Tao có quên đâu, đồ ngu." Draco nói.
"Ờ, phải."
Draco không biết phải đáp lại sao cho phải. Những lòng tốt nhỏ nhặt làm hắn muốn khóc.
"Tao cũng xin lỗi. Về...mày có muốn tao liệt kê nguyên cái danh sách không?"
Potter định lắc đầu, rồi ngừng lại.
"Ờm—thiệt ra là—cũng muốn chút đỉnh." Anh nói.
Draco nhăn nhó.
"Tao đã mong là mày rộng lượng cho qua cơ. Được thôi. Tao đoán cái đầu tiên tao cần xin lỗi là đã chọc ngoáy vì mày là trẻ mồ côi."
Potter trông có vẻ bất ngờ như thể đây không phải là điều anh nghĩ Draco sẽ nói.
"Tao rất tiếc về ba má mày. Draco." Anh nói.
Draco không biết nói gì hơn. Hắn và Potter nhìn nhau chằm chằm. Nói gì đó đi, Draco tuyệt vọng nghĩ ngợi.
"Ừ, tao biết mày với ba tao thân thiết lắm mà." là những gì hắn thốt ra.
Tuyệt cmn vời, Draco nghĩ. Nhưng Harry chỉ cười lớn sau khi nhìn thấu hắn.
"Mọi thứ. Tao xin lỗi vì mọi thứ. Đừng bắt tao liệt kê từng cái một." Draco nói, nhìn xuống chân mình.
"Mày có thật sự xin lỗi về mấy cái huy hiệu hồi năm Tư không vậy?" Harry hỏi. Draco bướng bỉnh ngẩng đầu lên.
"Đéo nhé! Tao mất cả đống thời gian làm chúng đó!"
Harry lại cười, khóe mắt anh nhăn lại cả. Anh đang mặc một cái áo thun cũ mềm mại và Draco có thể nhìn ra một đường tĩnh mạch mỏng chạy dọc xuống cẳng tay màu nâu của anh.
"Ok. Vậy nói chung là tao tha hết mọi chuyện trừ chuyện mày là thằng khốn nạn ra, phải vậy không?" Harry nói.
Draco cảm thấy như mình đã quay trở lại. Nhớ ra mình là ai.
"Ừ, đại loại vậy." Hắn bắt đầu bước về phía cầu thang ký túc xá.
"Trễ rồi đấy."
"Ờ, ừ." Potter nói, theo sát phía sau. Cả hai lẻn về ký túc xá của cả hai và lên giường mà không nói gì nữa.
Notes:
[1] Bản gốc là escort service, theo tiếng lóng thì đây là một mô hình dịch vụ cung cấp việc đi cùng đến một sự kiện hoặc dịch vụ tình dục cho các cá nhân có trả phí, thường hoạt động trong vùng xám hợp pháp trong khi mại dâm là bất hợp pháp.
RunningWild1122 on Chapter 1 Fri 09 Feb 2024 07:20PM UTC
Comment Actions
House_of_Shells on Chapter 1 Sat 10 Feb 2024 12:46AM UTC
Comment Actions
RunningWild1122 on Chapter 1 Wed 03 Apr 2024 08:14PM UTC
Comment Actions
Taellavk on Chapter 1 Mon 02 Sep 2024 01:10AM UTC
Comment Actions
House_of_Shells on Chapter 1 Mon 02 Sep 2024 01:15AM UTC
Comment Actions
Taellavk on Chapter 1 Mon 02 Sep 2024 03:36AM UTC
Last Edited Mon 02 Sep 2024 03:37AM UTC
Comment Actions
House_of_Shells on Chapter 1 Mon 02 Sep 2024 04:59AM UTC
Comment Actions
(Previous comment deleted.)
Taellavk on Chapter 1 Mon 02 Sep 2024 08:54AM UTC
Last Edited Mon 02 Sep 2024 08:55AM UTC
Comment Actions
House_of_Shells on Chapter 1 Mon 02 Sep 2024 08:55AM UTC
Last Edited Mon 02 Sep 2024 08:57AM UTC
Comment Actions
Taellavk on Chapter 1 Mon 02 Sep 2024 09:00AM UTC
Comment Actions
WonderKilig on Chapter 1 Fri 11 Jul 2025 03:55PM UTC
Comment Actions
WonderKilig on Chapter 1 Fri 11 Jul 2025 03:57PM UTC
Comment Actions
House_of_Shells on Chapter 1 Fri 11 Jul 2025 04:27PM UTC
Comment Actions
WonderKilig on Chapter 1 Fri 11 Jul 2025 04:33PM UTC
Comment Actions
House_of_Shells on Chapter 1 Fri 11 Jul 2025 04:36PM UTC
Comment Actions
flussssss on Chapter 4 Sat 06 Jul 2024 06:17PM UTC
Comment Actions
House_of_Shells on Chapter 4 Sun 07 Jul 2024 01:27AM UTC
Comment Actions
flussssss on Chapter 4 Wed 31 Jul 2024 02:12PM UTC
Comment Actions
House_of_Shells on Chapter 4 Wed 31 Jul 2024 02:16PM UTC
Comment Actions
flussssss on Chapter 7 Fri 18 Apr 2025 06:29AM UTC
Comment Actions
House_of_Shells on Chapter 7 Fri 18 Apr 2025 06:36AM UTC
Comment Actions