Chapter 1
Notes:
sắp thi rồi nên mình cố gắng viết xong 1 fic trước, kiểu mình còn 10 cái plots nữa nhưng một là plot quá phức tạp mình gánh ko nổi, hai là plot freaky ass mình ngại viết, cuối cùng lại triển con fic này, muốn đăng đại chương 1 cho có động lực viết tiếp nên cũng chưa nghĩ ra summary như thế nào hết
còn tại sao tên fic lại như trên thì mình lấy lời từ hai bài hát ghép lại do phân vân ko biết chọn cái nào chứ ko có j cả (bị lời nguyền nếu nghĩ ra tên fic trước khi viết fic thì fic sẽ ko bao h end nên nghĩ tên fic vội vl ToT)
Chapter Text
Fang là một sinh viên đại học điển hình, có một cuộc sống đại học bình thường, đôi khi bình thường quá, đến mức tẻ nhạt. Càng trông tầm thường khi đặt cạnh anh trai mình - phiến quân phản loạn huyền thoại - vào sinh ra tử không biết bao phen, chiến đấu bảo vệ vũ trụ và những thứ nghe đao to búa lớn tầm cỡ.
Nhưng cậu hài lòng với một cuộc sống như thế này. Không có gì đặc biệt - tức không có những mối đe doạ đột ngột từ trời rơi xuống, tức cậu được yên ổn học hành mỗi ngày.
"Sao chúng ta phải học ngôn ngữ của cái giống loài hạ đẳng đó vậy?"
Hoặc cũng không yên ổn lắm, vì Sai cứ đay nghiến mãi một câu hỏi suốt từ đầu tiết đến giờ.
"Anh là người chọn môn này mà?"
"Ngành của anh bắt buộc chứ anh có muốn đâu, lúc chọn ngành anh còn chẳng biết phải học mấy môn dính dáng đến loài người." Sai được đà, gắt lên.
"Vậy đó là lỗi của ai?"
Sai giây trước còn nom như con gà chiến, xù lông, phồng cổ, hăng máu chửi sa sả, giây sau bị dội cho một gáo nước lạnh liền chưng hửng, ỉu xìu nằm phịch xuống bàn, không to tiếng nhưng vẫn hằm hè trong cổ họng.
Thấy đàn anh cuối cùng cũng chịu ngậm miệng, Fang lười quản thêm, quay lại tập trung ghi chép lời giảng viên đứng lớp.
Tiết học hôm nay của họ là về ngôn ngữ loài người, Fang là sinh viên chuyên ngành trái đất học, nên tất nhiên cậu sẽ phải học mọi thứ liên quan đến nó. Còn Sai thì chọn quan hệ không gian - để đầu quân cho các tổ chức liên thiên hà, như TAPOPS - anh ta bảo vậy, song, Sai vẫn không thể chấp nhận được sự thật anh ta cũng phải học mấy thứ liên quan đến trái đất - vốn là một hành tinh rất quan trọng trong vũ trụ, chưa kể đến chuyện trái đất còn ở cùng một thiên hà với Gogobugi.
Lại nói, đến tận bây giờ, sau khi ngồi cạnh Sai 2 học kì và nghe không sót một câu than thở nào của anh ta, Fang vẫn chẳng tài nào hiểu nổi tại sao Sai lại ghét cay ghét đắng trái đất đến thế. Fang từng nạt anh ta “Có thù gì với hành tinh đó không mà sao nhai đi nhai lại như bò vậy” sau khi chịu không nổi những lời lảm nhảm của Sai, thì chỉ nhận lại cái chép miệng tặc lưỡi “Không thích là không thích, không cần lý do” chọc cho Fang nổi gân xanh đầy trán. Mà phải nhịn, vì ngặt nỗi anh là bạn của cậu, một trong những người bạn hiếm hoi của cậu.
Thực chất, họ chỉ mới quen biết nhau một năm hơn, từ lúc Fang được xếp chung phòng kí túc với Sai. Tuy vậy, ấn tượng đầu tiên về anh trong mắt cậu chẳng tốt đẹp gì cho cam, không muốn nói là tệ kinh khủng. Tới giờ ấn tượng về anh vẫn vậy, nhưng bằng cách thần kì nào đó họ lại làm bạn với nhau.
Sai không phải người Gogobugi, anh ta đi theo diện du học sinh chung với em gái anh, cả hai đều lớn hơn Fang 1 tuổi.
Ngày nhận phòng kí túc, cậu ta đứng trước cánh cửa đóng bảng số 134, vươn tay gõ cũng không được, mà vặn nắm cũng không xong vì tay bận vác nào là thùng nào là túi, nhiều vô kể - kết quả cho cái nỗ lực nông nổi chứng tỏ bản thân có thể tự lập và không cần sự giúp đỡ của cha mẹ. Mồ hôi rịn chân tóc, chảy dọc thái dương, Fang thở hồng hộc, cố gọi người bên trong, nhưng không có tiếng đáp lại. Tiến thoái lưỡng nan, Fang lấy chân đá cửa rầm rầm, trong năm giây, cửa mở hé, lộ ra bản mặt nhặng xị của “bạn cùng phòng” mới.
Chưa kịp mở lời, người kia đã lườm nguýt, gằm gè “Mồm đâu?”
“Gì ạ?”
“Không có mồm hay sao mà không biết gọi mở cửa à?”
Chọc điên nhau thật chứ, anh ta không nghe giải thích được à?
“Em đã gọi cửa nãy giờ rồi thưa anh”
“Ờ, tôi không nghe thấy đấy.” Cái người tóc đỏ - hay nói đúng hơn là Sai (cậu đã biết tên anh ta từ thông tin trường cung cấp) - gỡ tai nghe ra, ngoáy ngoáy lỗ tai, không ra vẻ gì là hối lỗi. Anh ta liếc nhanh Fang từ trên xuống dưới rồi dửng dưng bỏ vào phòng, vẫn để cửa hé, không có ý định giúp Fang mang đồ vào, hay ít nhất là mở hết cửa ra.
Fang cảm thấy bị xúc phạm đấy, xúc phạm vô cùng!
Uổng công cậu đã tìm hiểu về họ tên, tuổi tác, ngành học anh ta; uổng công cậu đã dợt trước một màn chào hỏi ở nhà, uổng công cha mẹ cậu còn chuẩn bị chút quà bánh làm quen cho anh ta nữa, giờ thì Fang muốn ăn cho bằng sạch hết đống này.
Tự nhắc nhở bản thân là phận đàn em, sau này họ còn phải chung đụng một chỗ, có ghét cũng phải chịu đựng, Fang hít một hơi sâu rồi thở ra từ từ, vực dậy tinh thần mang đồ vào phòng.
Phải đến tuần thứ ba, Sai mới hỏi được một câu “Tên cậu là gì?” khiến Fang suýt nghẹn. Cậu biết họ không đụng mặt nhau nhiều dù cả hai chung phòng do lịch học khác nhau, cơ mà không biết nổi tên người ở chung với mình là quá đáng lắm rồi!
Fang siết chặt tay.
Phải nhịn, phải nhịn, phải nhịn!
Điều quan trọng nhắc lại ba lần.
Cậu vuốt mặt, cảm tưởng như mình đã trở thành phật sống, đều đều nói “Sao anh đột nhiên hỏi vậy.”
“Do em gái anh hỏi”
Sống lỗi vậy mà cũng có em gái à? Khổ thân em gái anh ấy. Thôi thì ít nhất em gái anh ấy còn quan tâm đến cậu, không như ông anh trai thối tha chết dẫm của cổ.
Nghĩ vậy, cậu trả lời, “Fang.”
“Ừ.”
Họ lại tiếp tục ăn sáng, trong im lặng.
“Nhân tiện, tôi là Sai.”
Anh ta biết bắt chuyện cơ à, tin mới đấy.
“Em biết lâu rồi.”
“Sao cậu biết? Theo dõi tôi à?”
!!!
Kiếp trước cậu có phản bội bạn bè hay tính cách khó ưa không mà kiếp này may mắn của cậu đến khi lên đại học là tận rồi?! Giờ cậu biết sống sao cho hết 3 năm đại học với tên thô lỗ tự luyến này đây?!
Fang nhịn không được đảo mắt, mặt tỏ rõ thái độ khinh thường “Em biết qua thông báo nhận phòng kí túc xá của trường, anh mới là người không chịu đọc email trường gửi rồi không biết tên em.”
“Ờ vậy à,” Đoạn, anh ta dừng lại, “Xin lỗi nha.”
Cái này cũng mới à, anh ta biết mở mồm phát âm từ xin lỗi bằng tiếng Gogobugi đấy. Cậu còn tưởng lúc anh ta học ngôn ngữ hành tinh này chưa học qua hai từ ấy cơ.
“Mà sao cậu không nói chuyện với tôi vậy”
Lý do không phải rõ rành rành ra đó? Anh ta không có khả năng tự nhận thức bản thân hay sao?
“Em tưởng anh ghét em.”
“Không có.”
Lại một khoảng lặng kéo dài.
Còn 1001 lý do Fang không muốn làm thân với anh ta, đủ cho cậu đóng thành sách, nhưng cậu mệt rồi, không muốn hơn thua với người không hiểu chuyện, nên cậu không thèm tiếp lời, chỉ lặng lặng húp hết nước mì còn sót lại, ăn cho xong để đi học.
“Cậu thích bóng rổ nhỉ?”
Câu nói thành công thu hút sự chú ý của Fang, cậu ngừng ăn, ngẩng đầu lên, tròn mắt ngạc nhiên.
Sai khúc khích trước cái vẻ nghệch ra không tin nổi của cậu.
“Cũng không khó đoán đến thế, cậu có cả một trái bóng rổ và dán áp phích Nadroj Leahcim trên tường mà.”
Ừ thì cậu không hề dấu diếm chuyện bản thân thích bóng rổ, mà cái thứ làm cậu bất ngờ là anh ta biết để ý người khác. Họa chăng Fang đang sống trong một vũ trụ song song nơi Sai là một người tốt bụng, ân cần, chu đáo thay vì một tên khốn mồm nhanh hơn não?
Cơ mặt Sai dãn ra, thích thú trước bộ dạng ngô ngố khờ ngang như chập mạch của Fang, biết tỏng cậu ta sẽ chả mở mồm ra nói được câu gì sất, anh không chần chừ tiếp tục
“Anh đang tham gia câu lạc bộ bóng rổ của trường, nếu em hứng thú thì anh có thể giới thiệu em với đội, lúc nào em rảnh mình đi, cũng sắp tới đợt tuyển chọn thành viên mới rồi.”
Bây giờ thì không chỉ mắt Fang mở to nữa, miệng cậu cũng mở to nốt, mấy cọng mì thiếu điều muốn rớt ra ngoài. Sai đập bàn cười khanh khách. Kể từ khi cậu chuyển đến, lần đầu tiên căn phòng rộn ràng tiếng cười nói lanh lảnh như vậy, và cũng là lần đầu tiên Sai trò chuyện với cậu nhiều như thế.
Nghe vui tai thật.
Cảm giác hệt như ở nhà.
Fang thấy hốc mắt mình nóng lên, bèn day day sống mũi, có lẽ lát nữa cậu sẽ gọi về cho cha mẹ, cả nhắn tin cho anh trai nữa.
Trở về hiện tại, Fang mỉm cười, gật đầu “Chiều nay anh có thể dẫn em tới gặp câu lạc bộ bóng rổ không ạ?”
Còn ở một tương lai rất xa, hoặc gần ngay trước mắt, Fang sẽ hối hận từng ngày từng giờ vì đã để một phút toả nắng của người kia thôi miên mình.
Chính xác là ngay bây giờ, sau thời khắc kinh điển trong phòng 134 một năm có lẻ, cậu thấy Sai đã thủ sẵn tư thế chỉ chờ chuông reng là co giò bỏ chạy khi vừa mới thách “ai tới sân bóng rổ chậm hơn thì người đó ở lại lau sân”. Fang quen đến chai mặt, coi như gió thoảng qua tai mà thản nhiên đóng tập, bấm bút, bỏ vào cặp, cứ mỗi lần tới phiên Sai trực là anh ta lại dở mưu hèn kế bẩn này, dẫu Fang có đồng ý hay không thì cậu vẫn mặc định là người thua cuộc trong mắt Sai. Nên tháng nào cậu cũng phải trực hai lần.
“Trước khi tiết học kết thúc, ta muốn thông báo với các trò một chuyện hệ trọng”
Fang đang dọn sách vở bỗng khựng lại, vểnh tai lên nghe ngóng.
“Sắp tới đây sẽ là đợt thực tập đầu tiên của các em tại Trái đất, mục đích là để nghiên cứu về hành vi, ngôn ngữ, tập tục sinh sống,... của con người nói riêng và động thực vật nói chung. Sẽ có một nhóm người trái đất - hiện là thành viên của tổ chức Tapops hướng dẫn các em khi đến đó. Sau khi sinh sống 3 tháng, các em sẽ nộp bài luận nghiên cứu của mình như một bài thi.”
Lời ngài vừa dứt, Fang chỉ kịp nghe Sai bên cạnh lẩm bẩm “lại là người trái đất” trước khi anh ta dơ tay hỏi giảng viên.
“Thưa ngài, tụi em có thể chọn thi hình thức khác không ạ?”
"Được, nhưng thay vì viết luận 20 trang, trò sẽ viết 200 trang đấy."
"Không thành vấn đề ạ."
"Vậy thì được."
“Tuyệt!”
Sai hớn hở ăn mừng, rồi đột nhiên quay phắt lại, mặt nghiêm trọng, đặt tay lên vai Fang, thở dài thườn thượt mà rằng.
“Thôi chú em cố gắng lên, đừng có chết mất xác ở trái đất đấy.”
Fang nhăn mặt, hất tay anh ra.
“Biết rồi, khổ quá, thật sự là anh có chết cũng không đặt chân lên cái hành tinh đó à?”
“Nếu chết thì anh còn suy nghĩ, chứ không chết thì né được phải né đến cùng, anh đây không muốn chung đụng với đám sinh vật hạ đẳng đó”
Fang bĩu môi, xoay người xách cặp bỏ về.
“Ê đừng hòng tới sân tập trước anh.”
Chapter Text
Chỉ huy Kokoci gửi lệnh triệu tập bọn họ tại trụ sở Tapops-B tối hôm qua.
Không biết ông sắp sửa giao nhiệm vụ gì cho họ, nhưng dẫu sao đây cũng là một dịp hiếm hoi cả nhóm được hội ngộ.
Dạo này bốn người họ ít gặp nhau hẳn, kể từ khi lên đại học ai cũng có cuộc sống riêng. Không còn là những cô cậu vô lo vô nghĩ ngày qua ngày chỉ quẩn quanh cái đảo nhỏ, bài tập toán của thầy Papa Zola và đôi khi là đánh nhau với người ngoài hành tinh. Giờ họ đã 20 tuổi rồi, những chuyện cơm áo gạo tiền, những chuyện của ngày mai, rồi ngày sau nữa - những chuyện của người trưởng thành - chia môi người một ngả.
Ying thì lên thành phố theo đuổi việc học, Yaya thì đi khắp muôn nơi với vai trò là một nhà hoạt động xã hội trẻ tuổi, chỉ còn Gopal ở lại hòn đảo nhỏ này với cậu, bởi anh ấy muốn kế nghiệp bố mình. Dẫu vậy, họ cũng chẳng có thì giờ chơi điện tử với nhau hay bày mấy trò quậy phá nữa.
Ngẫm lại, có khi việc giải cứu ngân hà còn đơn giản hơn thi cuối khóa.
Cậu nhớ ngày xưa ghê.
Tổ chức Tapops của chỉ huy Kokoci ngày càng lớn mạnh, được cả vũ trụ biết đến sau những chiến công hiển hách vang bóng một thời. Đi cùng cái danh lẫy lừng ấy là hàng loạt nhân tài đầu quân vào tổ chức, vậy nên Kokoci không yêu cầu họ phải tham gia vào hầu hết nhiệm vụ như hồi đó nữa, ông cũng ngầm hiểu cuộc sống của những đứa trẻ ngày nào không còn giản đơn, không còn thì giờ lo toan chuyện khác.
Vì lẽ ấy, Boboboi mới ngạc nhiên khi có lệnh triệu tập đường đột như vậy.
Tapops-B nằm ngay dưới quầy cacao của ông cậu, nên từ tờ mờ sáng, sau khi phụ ông Aba mang nguyên liệu đến quán, Boboiboy tranh thủ xuống trụ sở ngó qua tình hình. Cậu lướt ngón tay qua bảng điều khiến, như rằng đầu ngón tay dính bẩn đen kịt, mọi thiết bị trong phòng đều bám một lớp bụi dày cui, quanh các góc tường mạng nhện giăng trắng, ngoảnh đầu lại liền thấy rõ dấu giày của cậu in hằn lên sàn, trắng đen loang lổ.
Boboiboy thầm thở dài trong lòng, nơi này phải rửa dọn nhiều lắm đây.
“Boboiboy nhân ba”
Hì hục không biết bao lâu, đương lúc Gempa đang khom người hốt rác, bỗng tầm nhìn bị khăn bông che mất, cậu giật bắn mình, theo phản xạ giựt phắt chiếc khăn xuống phát hiện Yaya đã đứng khúc khích cười sau lưng tự khi nào, bên cạnh còn có Ying tay cầm lon nước có ga áp vào má cậu.
Da mặt nóng rực, đẫm mồ hôi trực tiếp tiếp xúc với cái lạnh của vỏ inox, lập tức truyền đến cảm giác buôn buốt mà cũng thoải mái dễ chịu vô cùng. Khiến cậu chợt nhận ra cổ họng đang khát khô từ nãy đến giờ.
Gật đầu cảm ơn nhận lấy lon nước từ Ying, cậu lại hợp làm một, nhanh chóng khui nắp tu nước ừng ực.
“Dọn dẹp từ khi nào mà sắp chết khát vậy Boboiboy?”
Cậu nghe thấy tiếng cười của Gopal tiến lại gần.
“Hồi sớm nãy ạ, em thấy lâu lắm rồi tụi mình chưa đến đây nên xuống kiểm tra thử xem sao, ai ngờ tốn nhiều công dọn dẹp hơn em nghĩ.”
“Lúc nào cũng ôm đồm việc vào người mình,sao cậu không nói bọn tớ vậy hả Boboiboy” Ying quở, cô nàng đứng chống nạnh, mặt không vui vẻ gì cho cam.
“Thì dù sao tớ cũng tiện tay giúp ông Aba ở đây nên ghé luôn, các cậu ở xa mà bắt tới từ sáng sớm thì cực cho các cậu lắm.” Boboiboy gãi má, cười trừ cho qua chuyện.
“Cậu biết cậu luôn có bọn tớ ở bên mà, tụi mình là một nhóm, nhớ không? Cậu lúc nào cũng có thể nhờ sự giúp đỡ từ bọn tớ.” Yaya - người vừa ra ngoài vứt túi rác - nhẹ nhàng đáp xuống trước mặt cậu.
“Cảm ơn các cậu.” Boboiboy nhoẻn miệng cười mà lòng ấm áp vô cùng, những lúc thế này đây, cậu cảm tưởng bản thân là người hạnh phúc nhất trên đời khi có những người bạn như họ kề cạnh.
“À mà có ai biết chỉ huy sắp giao nhiệm vụ gì cho chúng ta không?” Ying thắc mắc.
“Cóc biết luôn, đùng một ngày ổng chập mạch cái bắt tụi mình họp khẩn, chắc hết sạch tiền trả lương nhân viên rồi mới tìm đến bọn mình.” Gopal nhún vai.
“E hèm”
Tức khắc, cả bọn quay người về phía giọng nói cất lên, thót tim khi thấy ảnh chiếu ba chiều của chỉ huy giữa bàn điều khiển.
“Chỉ huy Kokoci?!”
“Chắc các cô các cậu không để ý là máy tính kết nối nãy giờ rồi. Nên tôi ở đây. NGHE HẾT. Đặc biệt là cậu đấy Gopal, lâu ngày gặp lại mà cậu vẫn chẳng trưởng thành lên chút nào.”
“Gì, tôi á? Có ông mới không trưởng thành, tầm này rồi mà còn đi nghe lén người khác nói chuyện.”
“Cậu nói cái gì?” Chỉ huy Kokoci thở phì phò, vẻ mặt kìm nén thấy rõ, “Tôi không chấp trẻ con như cậu, tôi ở đây để giao nhiệm vụ.”
“Nhiệm vụ gì ạ?” Boboboi hỏi.
“Nhiệm vụ mà chỉ các cô cậu mới có thể thực hiện được.”
Cả đám không hẹn mà cùng nuốt nước bọt, chẳng lẽ nào lại có một Retak’ka thứ hai xuất hiện, hay tệ hơn, chính ông ta đội mồ sống dậy lần thứ ba?!?!?
Bầu không khí đột nhiên trùng xuống, nặng trịch, chỉ huy Kokoci nhếch mép cười bí hiểm làm mọi thứ còn tồi tệ hơn.
Đừng nói là…
“Các cậu sẽ làm hướng dẫn viên cho một khóa sinh viên từ hành tinh khác đến thực tập ở trái đất.”
…
“Cái gì cơ?”
Ông Aba đang lau khô ly ở quầy cũng phải giật mình trước tiếng hét thất thanh, mặc cho căn cứ nằm sâu tận dưới lòng đất ba mét.
“Ừ, không nghe nhầm đâu, vài ngày sau sẽ có một nhóm người ngoài hành tinh xuống trái đất với mục đích nghiên cứu hành tinh này khoảng 3 tháng.”
“Lỡ họ có âm mưu xâm chiếm trái đất dưới vỏ bọc nghiên cứu thì sao, lỡ họ ăn thịt tôi thì phải làm sao chỉ huy” Gopal - người đầu tiên tiêu hóa tin này - hét toáng lên núp vội sau lưng Boboiboy.
“Cậu làm như cậu chưa gặp người ngoài hành tinh bao giờ, có phải ai cũng làm hại cậu đâu.”
“Nhưng dù sao chuyện này cũng nghe hết sức kì lạ, kiểu như, sao tự nhiên họ lại xuống trái đất để nghiên cứu, tôi không thấy người ngoài hành tinh nào đến trái đất với mục đích tốt đẹp cả.” Ying chất vấn ngược lại chỉ huy.
“Do cô chưa thấy thôi. Vì trái đất vẫn còn nhận thức rất lạc hậu so với các hành tinh cói sự sống ngoài kia, loài người sợ hãi trước sự thật có các giống loài khác tồn tại ngoài không gian nên chính phủ và các tổ chức quốc tế đã che dấu sự thật này trước công chúng. Vậy nên những người ngoài hành tinh đến đây để khám phá, tìm hiểu đều không được quang minh chính đại công khai danh tính trước mặt mọi người, họ phải giả dạng, hoặc ở ẩn, hoặc căn bản họ đã trông giống loài người các cậu.”
Bốn người ồ lên.
“Vậy họ sẽ sống ở đâu?”
“Hiểu đơn giản thì họ là một nhóm sinh viên đi thực tập giống mấy cậu, thì tùy theo việc trường họ phân công thế nào thì họ sẽ ở nơi đó. Năm nay Tapops đã nhận lời của đại học liên hành tinh ở Gogobugi nên tôi đã giao cho các cậu phụ trách việc này, nên sắp tới họ sẽ ở căn cứ người ngoài hành tinh trên Malaysia.”
Nghe thú vị phết, nhưng Boboiboy vẫn còn một thắc mắc.
“Thế sao ông lại nhận lời vậy chỉ huy.”
“Vì tôi biết nhiệm vụ này sẽ phù hợp với các cô cậu, giống như một chương trình trao đổi du học sinh ở trái đất, nhưng thay vì là sinh viên từ quốc gia khác thì bây giờ là sinh viên hành tinh khác thôi.”
Lý do đã tỏ, giờ ai cũng mỉm cười thích thú,đúng là chỉ huy Kokoci, ông hiểu bọn họ quá rõ mà.
Không biết những “người” đó sẽ như thế nào đây.
Notes:
Dạo này rảnh rỗi nên toàn check gmail hóng có lượt kudos nào mới không. Kiểu, mình siêu mong chờ có ai đó ủng hộ truyện mình ý 😭👊🏻 nên là thấy comments mình vui lắm (vui cả ngày) thấy kudos cũng vui nhma toàn là guests ko thấy có acc để mình vào stalk nên mình hơi hụt hẫng 🥹
Chapter Text
"Boboiboy"
Hình như có ai đó gọi cậu.
"BoBoiBoy"
Khoan đã, đừng lăn đi mất.
"BoBoiBoy"
Hòn bi ve yêu thích của cậu.
Mặc cho cậu với tay ra vẫn không sao chộp được. Nó cứ lăn lông lốc, lăn lông lốc, rồi đụng trúng mũi chân một người.
Nó dừng lại.
Ai đó đã nhặt nó lên.
Viên bi yêu thích của tớ, trả lại cho tớ được không.
Ai đó không trả lời, chỉ lặng lẽ biến mất.
"BoBoiBoy"
Đừng đi.
"Dậy đi Boboiboy!"
BoBoiBoy bật dậy, thở hổn hển, mồ hôi ướt đẫm lưng áo. Chưa hoàn hồn, cậu lẩm bẩm.
"Màu đỏ"
Ochobot lơ lửng bên cạnh giường, nhìn cậu mà thở dài thườn thượt.
"Nãy giờ cậu mơ thấy cái gì vậy BoBoiBoy"
"Hả, gì? Tớ mơ á?" Vẫn ngơ ngác, cậu hỏi lại.
"Thì cậu nói mớ nãy giờ, tớ gọi cậu có nghe đâu." Nghe dứt câu, dù có đang nửa tỉnh nửa mê, cậu vẫn có thể tưởng tượng ra cảnh Ochobot sắp đập tay lên trán.
Và
Bộp
Cậu ta thật sự làm thế.
BoBoiBoy giờ đã tỉnh táo hơn, vươn vai, vặn người qua lại dãn gân dãn cốt trong lúc nói chuyện với quả cầu vàng kia.
"Nãy giờ tớ đã nói mớ gì thế?"
"Cậu bảo gì mà đừng đi, rồi thì trả lại viên bi cho cậu gì đó. Tớ cũng chả hiểu cậu nói cái gì nữa. Ai lấy trộm bi của cậu à?"
Ngẫm lại thì...cậu chả ngẫm ra gì cả. Dạo này cậu đâu còn chơi bi, sao lại mơ có người lấy bi của cậu? Vả lại cậu cũng chả nhớ rõ đã mơ thấy gì. Hay đúng hơn là một chút cũng không nhớ.
Nhưng cảm giác vẫn còn đó, một nỗi sợ len lỏi, bóp nghẹt trái tim cậu. Bằng chứng là drap trải giường hằn rõ vết nằm sẫm màu. Thế mà cậu không nhớ ra được chút gì cả.
"Quan trọng hơn là cậu có nhớ hôm nay phải làm gì không BoBoiBoy?"
"Làm gì cơ?"
Chỉ trong chưa đầy 5 phút Ochobot đã thở dài tổng cộng hai lần với cậu. Còn mặt cậu vẫn y cũ, nghệch ra, chầm chậm tiêu hoá từng từ ochobot sắp nói.
"Hôm nay là ngày chúng ta đón đoàn sinh viên người ngoài hành tinh tới trái đất."
"CẬU NÓI CÁI GÌ!?!?"
.
.
.
Tóc bù xù, đội nón. Áo sơ mi cài chưa hết cúc, nhét đại vào quần. Giày chưa cột dây, thôi kệ đi. BoBoiBoy - với một bộ dạng không thể xuề xoà hơn - vắt chân lên cổ chạy ào tới quán cacao Kokotiam.
Xa xa, cậu đã trông thấy chiếc phi thuyền đáp ở bãi đất trống bên cạnh.
Chết dở.
Đến gần quán, cậu trông thấy Yaya đang vui vẻ nói chuyện với một người bỗng liếc mắt nhìn sang cậu.
Thôi xong.
Nụ cười của Yaya tắt ngúm. Đột nhiên kí ức về cuốn sổ kỉ luật và cây bút đầu cừu ùa về khiến cậu rùng mình sợ hãi. Như một phản xạ có điều kiện, cậu quay người bỏ chạy thì ngay lập tức cả cơ thể bị nhấc lên.
Cậu quên mất Yaya có khả năng điều khiển trọng lực!
Thế là cậu buông xuôi, mặc cho cơ thể trôi chậm rãi trên không trung cho tới khi đáp xuống cạnh cô gái quấn khăn hồng.
"Cậu tới trễ." Cô nàng không nặng không nhẹ buông một câu.
"Tớ biết, tớ xin lỗi mọi người." May cho cậu đây không phải ở trường, Yaya cũng không còn học chung với cậu nữa.
Yaya nhìn cậu, ngoài dự đoán, đôi mắt ấy ánh lên một tia thông cảm. Cô nhẹ nhàng vỗ vai cậu, bảo.
"Thôi không sao, giờ cậu tiếp vị khách này trước đi. Tớ phải ra phụ ông Aba rửa ly đã."
Thở phào nhẹ nhõm, BoBoiBoy thầm nghĩ chắc chắn hôm nay thần may mắn mỉm cười với cậu. Bèn vui vẻ cười tít mắt.
Mang theo tâm trạng hớn hở ấy, cậu xoay người đối diện với vị khách đầu tiên mình sẽ nói chuyện, trong năm giây nhớ lại kịch bản đã dợt sẵn trước gương ngày hôm qua.
Rồi cậu mở mắt ra.
Sợi dây kí ức của cậu đứt phựt.
Ánh mắt phớt đỏ, trong vắt như giọt rượu vang sóng sánh nơi miệng ly khoá chặt đôi mắt cậu.
Màu đỏ...
Không phải sắc đỏ than hồng âm ỉ cháy, chẳng phải vệt đỏ loang trên cánh hồng sắp phai – mà tinh khiết, mà trong trẻo hơn thế, những tưởng có thể nhìn thấu qua: như nhìn vào mặt hồ phẳng lặng phản chiếu ánh chiều tà, như nhìn qua viên hồng ngọc tắm trong ánh ban mai.
Như một viên bi ve cậu rất thích ngày còn bé.
Cũng trong veo, cũng long lanh y hệt.
"Cậu nhìn đủ chưa?"
"À... Hả?"
Người kia nhíu mày.
"Tớ hỏi cậu nhìn tớ chằm chằm như vậy đã đủ chưa?"
Tiêu rồi.
Bây giờ nên hỏi người ta tên gì hay hỏi người ta ăn cơm chưa?
Không không không.
Gượm đã gươm đã, phải bình tĩnh, hít thở sâu.
Đúng rồi.
Hít vào, thở ra, hít vào, thở ra, hít vào
"Tớ khoẻ, còn cậu."
Một dấu chấm hỏi to đùng hiện rõ mồn một trên mặt người kia.
Đời cậu đến đây là chấm hết.
Không gì tệ hơn được nữa.
BoBoiBoy chìa đôi bàn tay run run ra, mấp máy.
"Tớ là BoBoiBoy, còn cậu là-"
"Tôi biết cậu là BoBoiBoy rồi."
"Hả? Cậu biết tớ á?"
"Anh hùng nguyên tố, vị cứu tinh dải ngân hà, kẻ đánh bại Retak'ka mang lại hoà bình cho vũ trụ. Không sinh vật sống có nhận thức nào là không biết cậu cả."
BoBoiBoy đỏ mặt, được khen ai mà chả thích, không thèm để tâm lời người kia nói tới tám chín phần mỉa mai mà cười khì khì như thằng hâm dở.
Người kia khoang tay, nhìn một màn hết gãi đầu rồi gãi má tủm tỉm e ấp như thiếu nữ mới biết yêu của cậu, không nhịn nổi lên tiếng.
"Cacao tôi đặt bao giờ mang ra vậy?"
"Hả. À, có liền đây."
Dứt lời, BoBoiBoy chạy biến đi mất.
Notes:
Tới giờ vẫn không hiểu động lực j khiến mình nghĩ ra quả tình huống siêu ảo ẩn dụ các kiểu này lúc 1h đêm
Chapter Text
"Bình thường cậu ấy không như vậy đâu." Không chỉ có một mình Fang chiêm ngưỡng cảnh tượng vừa rồi, mà cô bạn ban nãy - chính xác là Yaya - cũng trông thấy từ đầu chí cuối.
Mà có khi là tất cả mọi người ở đây đều vậy cũng nên.
Cố gắng kìm nén tiếng thở dài, cậu lịch sự phẩy tay ra hiệu không sao. Ít nhất, cô đối xử với cậu rất tốt, cậu không muốn làm cô phiền lòng.
Dù cậu có sao, rất có sao.
Nghe danh BoBoiBoy đã lâu. Trong đầu cậu đã tưởng tượng vị anh hùng này sẽ là một người trách nhiệm, bản lĩnh, quyết đoán.
Chứ không phải một kẻ thiếu kỉ luật, trễ hẹn, đầu óc lơ tơ mơ nói thì không nghe chỉ toàn chăm chăm nhìn cậu (Bộ trông cậu quái dị lắm à? Tên đó phải gặp vô số thể loại "người ngoài hành tinh" rồi chứ?)
Đó là chưa kể mới khen đôi ba câu liền đã bay lên chín tầng mây. Nếu mà biết thêm chuyện chính người đó đã đánh bại kẻ thù truyền kiếp của gia đình Fang, là anh hùng trong lời kể đầy ngưỡng mộ của cha mẹ cậu chắc lại đứng cười tới đêm luôn quá.
Thôi, tốt nhất là không kể. Cậu không muốn thổi phồng cái tôi của tên đó lên nữa. Tưởng mình nổi tiếng là ngon à?
Thật không đáng mặt anh hùng.
Tóm lại, cậu thấy người này có chút ngốc.
"Cacao đến rồi đây."
"Cảm ơ-"
Rầm
BoBoiBoy ngã nhào xuống đất.
Choang
Ly sứ vỡ tan tành.
Rắc
Sự kiên nhẫn của Fang nát vụn.
Cacao trên tóc cậu nhỏ giọt rơi tỏng tỏng lên mặt bàn, cả một bên áo gile ướt sũng nước. Fang nhắm mắt, nắm chặt tay, điên tiết rít lên.
"Ish, cậu làm cái gì thế hả BoBoiBoy!"
Cậu rút lại kết luận ban nãy.
Tên này không chỉ ngốc, còn hậu đậu vô dụng nữa.
"Ý chết." Ying la lên, lập tức dùng tốc độ ánh sáng lao đến lau dọn sạch sẽ hiện trường đổ bể tanh bành, còn nhanh chóng đền bù cho Fang một ly cacao mới toanh.
BoBoiBoy lồm cồm bò dậy, bần thần ôm đầu xin lỗi rối rít.
Fang chẳng cố tỏ ra tử tế nữa, cậu đứng phắt dậy, cởi áo gi lê ra. Còn tính mang về phi thuyền giặt giũ thì cánh tay bị nắm lấy, kéo lại.
"Tớ thật sự xin lỗi, chiếc áo này tớ làm ướt, để tớ giặt lại cho cậu được không?"
"Không"
"Làm ơn"
"Không là không, bỏ ra tôi tự đi giặt." Fang giật tay ra, nhưng người kia vẫn nắm chặt, không có dấu hiệu buông.
"Nhưng nhà tớ có máy giặt, cậu đợi một xíu là tớ giặt xong ngay." BoBoiBoy nài nỉ.
"Mấy thứ công nghệ ở trái đất mà đòi so với hành tinh khác à? Rách việc."
Lực nắm lấy cánh tay cậu yếu dần, rồi buông hẳn. Cậu dợm bước tiếp, chợt cảm thấy hai tay nhẹ bẫng, liền ngó xuống phát hiện chiếc áo đang cầm đã biến mất tự khi nào. Theo linh cảm ngoảnh đầu lại thì người nọ đã chạy xa tít tắp rồi.
Tên chó chết.
Cứ tưởng lần này đến trái đất cậu đã thoát được một tên phiền phức là Sai. Nào có ngờ phải đụng độ tên phiền phức số hai này. Thật đúng là tránh vỏ dưa gặp vỏ dừa.
Mọi chuyện còn có thể tệ hơn được nữa không?
.
.
.
Được.
Đáp án là được.
Mọi chuyện còn có thể tệ hơn.
Chung cư họ thuê hết phòng.
Đại diện phía nhà trường của họ làm việc với bên cho thuê hồi lâu, cuối cùng thông báo rằng vì trong số các phòng được cọc trước chỉ có duy nhất một phòng là phòng đơn nên bên cho thuê không để ý đã sơ suất đem cho người khác thuê mất rồi.
Và phòng đơn đó không phải của ai khác mà là của cậu.
Đáng lẽ cậu đã ở ghép chung với Sai. Nếu như anh ta chịu đi cùng.
Nhưng không, sự thượng đẳng không cho phép anh ta ở gần loài người, nên anh ta kì cùng thề sống chết đếch bao giờ đặt chân tới trái đất.
Giờ thì cậu bị lẻ ra, hay rồi, cậu không thể để một mình bản thân ảnh hưởng cả đoàn được. Thôi thì đi tìm chỗ thuê khác, hoặc cứ kiếm đại chỗ nào ở tạm đêm nay đi đã.
"Nhà tớ còn phòng cho khách, cậu có thể ở lại nếu muốn." BoBoiBoy gợi ý.
Fang nhìn đôi mắt cún con lấp lánh đầy mong chờ của BoBoiBoy, rồi nhìn sang người phụ trách, thưa gọn lỏn.
"Thôi trả tiền cọc cho em thuê chỗ khác cũng được ạ."
BoBoiBoy nghe vậy tiu nghỉu, mặt buồn thiu.
"Nhưng ở lại nhà người hướng dẫn cũng là một cơ hội tốt cho em cọ sát với cuộc sống của người trái đất mà, em không muốn tận dụng sao?" Người phụ trách đề nghị.
Mắt BoBoiBoy sáng bừng lên.
"Em thấy không nhất thiết phải trải nghiệm theo cách đó ạ, em không muốn phiền đến gia đình người khác."
Mắt BoBoiBoy tối sầm lại.
"Không sao đâu Fang" ông Aba im lặng lắng nghe nãy giờ bỗng lên tiếng "Ông và BoBoiBoy không phiền đâu, cả Ochobot nữa."
"Nhưng ông ơi..."
"Cháu cũng chưa có chỗ ăn uống đúng không, tối nay ông tính nấu canh cà rốt, cháu ở lại ăn coi như ông đãi cháu thay lời cảm ơn sáng nay."
"Có gì to tát đâu ông..." Ông Aba nói đến nước này, cậu có muốn từ chối cũng không được. Nhất là khi ông còn đặc biệt nấu canh cà rốt dành cho cậu.
Là canh cà rốt.
Cà rốt đấy.
"Vậy cháu phiền ông ạ."
Notes:
Thực ra chap này với chap trước mình viết trong cùng một đêm. Chả là hôm chủ nhật phải học bài ôn thi mà tới trưa buồn ngủ quá ra Phúc Long uống cà phê, học bài xong tới tối vẫn không ngủ được do caffeine nên thức full đêm cook 2 chaps luôn 😭 👊🏻 (nhưng vẫn đăng thành hai ngày để hoàn thành mục tiêu mỗi ngày một chương mới)
Chapter Text
“Khi đem lòng thích một người, ta sẽ để ý người ấy từng chút một. Từng cử chỉ, từng ánh mắt, từng nụ cười, tất cả những điều nhỏ nhặt ấy - dù xấu dù tốt - ta đều yêu lấy, đều nâng niu.“
“Và khi gặp được em, anh đã hiểu ra điều ấy, em đã cho anh biết đem lòng thích một người là như thế nào.”
Đó là lời thoại trong bộ phim truyền hình tình cảm lãng mạng phát sóng lúc 6h chiều mà cậu thường cùng xem với Ochobot - món khoái khẩu của các dì các cô hay tơ tưởng một chuyện tình đẹp như mơ ấy.
Tuy nhiên, tất cả chỉ là phim, và cậu thì chả ưa gì cái phim đấy, sến chết đi được.
Ấy thế mà, đều đặn mỗi ngày, cậu vẫn ngồi trước tivi ngay khi kim giờ vừa nhảy sang sáu, lẳng lặng theo dõi cùng một tập phim lần thứ ba và không dám hó hé phán xét câu nào - chỉ vì Ochobot đang xúc động khóc lóc nước mắt tuôn như suối bên cạnh.
Đối với cậu thì tình yêu là gì? Cậu không rõ, cũng chẳng quan tâm. Bởi những mong muốn giản đơn trong cuộc đời cậu đều đã đạt được, ví như ông cậu vẫn khỏe mạnh, hay như bạn bè cậu vẫn sống tốt. Cậu chỉ cầu có thế, không gì hơn, nên việc tìm người yêu có thể tạm gác qua một bên.
Ngặt nỗi, hai mươi tuổi - bên cạnh những áp lực về học hành, công việc thì còn một thứ khiến cậu khổ sở vô cùng khi nghĩ tới - áp lực có người yêu.
Ông Aba thì không khiến cậu khó xử chuyện này - ông chưa bao giờ hỏi - có lẽ vì ông biết rằng có gì cậu cũng sẽ kể ông nghe.
Ngược lại, bố cậu cứ hở tí là hỏi - vị anh hùng vĩ đại nào đấy rất quan tâm đến chuyện riêng tư của con trai mình, tuy chỉ viết thư gửi cậu vài tháng một lần, nhưng lần nào ông cũng phải hỏi bằng được cậu đã có người yêu chưa, bao giờ ra mắt, tính khi nào cưới. Còn nhấn mạnh nếu dắt ai về nhà ăn cơm phải báo trước, ông và mẹ cậu chắc chắn sẽ sắp xếp về gặp con dâu tương lai của gia đình.
Lần nào đọc thư đến dòng này cậu cũng chỉ biết thở dài, viết phản hồi đơn giản “Con chưa thích ai cả bố ạ.” Cậu ghi dòng ấy nhiều đến nỗi quen tay, nhiều đến nỗi trở thành phản xạ tự nhiên, nhiều đến nỗi từng nét thanh nét đậm, từng nét thẳng nét vòng đều giống nhau y đúc, nếu đem đi đối chiếu với những bức thư viết trước đó, chắc còn tưởng rằng cậu đã khắc sẵn một con dấu chỉ chờ đóng cái “cộp” dòng chữ ấy lên giấy cũng nên.
Cậu chán viết câu này lắm rồi, và cậu nghĩ bố cậu cũng thế.
Vậy nên lần này, khi cầm bức thư trên tay, đọc đến đoạn “...có người yêu chưa?”, cậu lại lưỡng lự, cầm bút lên rồi hạ bút xuống, đôi lông mày khẽ nhíu lại đắn đo, cuối cùng viết một câu trả lời khác hẳn những lần trước.
“Con có người mình thích rồi, nhưng con vẫn không biết người ấy có thích con không.”
Bố mà biết tin này, chắc sẽ sổ thêm một tràng người đó là ai, tên gì, con cái nhà nào, bố có biết không, con quen ở đâu,... và mấy thứ tương tự.
Phần để giảm bớt gánh nặng trả lời thư đợt sau, phần để giải tỏa chút nỗi lòng thầm kín, cậu bấm bút ngẫm nghĩ một hồi, quyết định bổ sung thêm chút mô tả về “người đó”, dẫu sao cũng chẳng thiệt ai.
“Người đó có đôi mắt rất đẹp, nhưng hơi ít nói. Vì một số vấn đề mà cậu ấy phải ở lại nhà mình vài tháng.”
Fang đến từ chiều hôm qua, một mình dọn phòng đến tận khi trời chập choạng. Cứ 10 phút một lần, Boboiboy lại ghé qua xem tình hình, liên tục hỏi thăm người ấy cần giúp đỡ gì không mặc cho lần nào cũng bị từ chối phũ phàng. Hỏi miết đến khi bị đuổi khéo cậu mới đành thui thủi xuống bếp phụ ông chuẩn bị cơm tối.
Ở đây, trong căn bếp nhỏ nghi ngút khói chiều, nơi ánh lửa bập bùng soi lên những vách gỗ cũ kỹ, đôi bàn tay ông đảo đều đều nồi canh sôi lăn tăn, một mùi hương nồng ấm dậy lên, quẩn quanh lấp lửng trong không khí rồi dần tan vào buổi chiều bảng lảng. Ngọt bùi thay cơm mới, mặn mà thay cá kho, tất thảy đều quyện vào thứ hơi cay xè của hành tỏi giã sẵn.
Những thứ mùi quen thuộc ấy ôm trọn không gian, dần dần khiến đầu óc cậu thả lỏng. Ngay lúc ấy, một thắc mắc đau đáu trong lòng cậu suốt từ sáng đến giờ nổi lên.
“Mà ông ơi, sao ông lại để Fang ở nhà mình vậy ạ.”
“Chẳng phải cháu cũng muốn cậu ấy ở lại sao?”
“Dạ thì cháu cũng muốn, nhưng nếu cậu ấy không muốn ở lại thì cháu có muốn cũng không được.” Cứ nghĩ đến việc Fang né tránh cậu mãi, cậu lại chạnh lòng.
“Ông muốn cậu ấy ở lại vì cậu ấy là một đứa trẻ ngoan, sáng hôm nay cậu ấy còn phụ ông mở quán dù là khách.” Nói đoạn, ông nheo mắt quở trách Boboiboy, “Không như ai đó ngủ tới trưa vẫn chưa chịu dậy.”
Cậu gãi đầu cười hì hì, lúng túng xin lỗi ông.
Ông Aba trông cái vẻ này của cậu riết thành quen, thành nhàm, cũng chỉ biết thở dài, nói thêm “Nên ông mới rủ Fang ở lại, coi như cảm ơn cậu ấy.”
Hai ông cháu đang rôm rả chuyện trò, bỗng nghe có tiếng bước chân tiến lại gần, cậu ngó lên, ánh hoàng hôn rơi nghiêng qua song cửa, một vệt sáng nhàn nhạt trải dài trên nền đất. Vệt sáng ấy mon men lại gần bóng người nọ từ trên cầu thang đi xuống.
“Ông cần cháu phụ gì không ạ.” Fang hỏi.
Ông Aba cười hiền, xua tay “Không cần đâu, cháu cứ ra bàn đợi đi.”
“A” như chợt nhớ ra chuyện gì, Fang nhìn sang Boboiboy. Cậu thề là tim cậu không đập hụt mất một nhịp.
“Cậu chưa tắm đúng không, để tôi thay cậu phụ ông dọn cơm, cậu lên tắm đi.”
Cậu gật đầu làm theo, không biết chuyện gì xảy ra sau đó, chỉ biết khi đang lau tóc trong phòng tắm, một mùi khen khét, đặc nghẹt ập vào điếc cả hai lỗ mũi.
Cháy!
Còn ông, Ochobot và Fang ở dưới nhà.
Cậu hốt hoảng, không kịp suy nghĩ, lập tức biến thành Ais vừa chạy thục mạng xuống tầng vừa gọi to.
“Ông Aba”
“Ochobot”
“Fang”
Cả ba mà có mệnh hệ gì thì-
Cậu hoảng loạn ngó nghiêng khắp nơi, cố gắng xác định hướng đám cháy nhưng không thấy đâu. Boboiboy nheo mắt lại, từ trong đám khói bụi mịt mù lờ mờ thấy ông cậu đang đứng ở bếp, tay cầm một chiếc thùng cạn. Chỉ đến khi tiến lại gần, cậu mới phát hiện nồi cá kho ban nãy đã cháy đen, lõng bõng nước.
Hóa ra chỉ là cháy nồi cá kho, cậu vuốt ngực thở phào một hơi nhẹ nhõm. Không cần hỏi cũng biết tỏng ai là người gây ra đại họa này.
“Bố từng nói con phải lấy được người nấu ăn ngon như mẹ, cơ mà người ấy hơi vụng, bố ạ. Con nghĩ con sẽ cố gắng học hỏi tài nghệ nấu nướng của mẹ để đảm đương cơm nước sau này.”
Một ký ức lóe lên trong đầu - hình ảnh Fang đứng trong bếp, tay vẫn cầm chiếc đũa gỗ, ánh mắt hoang mang nhìn chằm chằm vào nồi cá kho đen ngòm không còn ra hình ra dạng gì, bất động, như thể đang cố gắng hiểu chuyện gì vừa xảy ra, hoặc hy vọng rằng nếu đứng đủ lâu, món cá kho kia sẽ tự động quay về trạng thái ban đầu - khiến cậu vô thức bật cười thành tiếng.
“Nhưng như người ta nói, khi đã yêu vào thì tất cả những điều nhỏ nhặt của người ấy - dù xấu dù tốt - ta đều yêu. Nên cậu ấy có không biết nấu ăn, hay tính tình hơi khó chịu đi chăng nữa con cũng không phiền đâu. ”
“À, hình như con vẫn chưa kể bố nghe tên của người đó là-”
"Cạch!"
Cửa phòng bật mở.
“Fang!” BoBoiBoy giật bắn người, cuống cuồng chồm lên dấu nhẹm bức thư vào lòng, đổ mồ hôi hột quay lại nhìn người kia . “Sao cậu vào mà không gõ cửa.”
Người kia khựng lại, không đáp ngay, đứng khoanh tay dựa cửa, khăn tắm vắt lên vai, làn da còn ẩm hơi nước. Mái tóc đen ướt sũng, nước nhỏ xuống lăn dài trên gò má sắc nét, chảy dọc xuống cần cổ mảnh mai. Chiếc áo cổ lọ sát nách ôm sát cơ thể, khéo léo tôn lên những đường nét duyên dáng...
BoBoiBoy lấy tay che mặt, nhìn đi chỗ khác, vô thức nuốt khan.
Nom Fang như đang đoán già đoán non hành vi kỳ lạ của cậu, cậu tự nhủ, âm thầm đánh lạc hướng bản thân khỏi suy nghĩ trước đó. Chắc trông cậu phải khả nghi lắm.
Vài giây trôi qua, có lẽ không đoán ra được gì, người kia bỏ cuộc, đáp. “Vì cửa không khóa, vả lại tôi tưởng ở đây không cần phải gõ cửa, như hôm qua lúc tôi dọn phòng cậu cũng cứ thế xông vào có thèm gõ cửa gì đâu.”
Boboiboy á khẩu, ừ thì hôm qua do cậu háo hức muốn giúp Fang quá nên ra ra vào vào có hơi tùy tiện…
“Bỏ qua đi, dù sao tôi tới để báo cậu tôi tắm xong rồi, cậu muốn tắm lúc nào thì tắm.”
“À ừ, vậy hả? Vậy tớ đi tắm đây.” Cậu bật dậy như lò xo, bước vội ra khỏi phòng. Nhưng ngay khi lướt qua Fang, ánh mắt cậu vô thức dừng lại trên mái tóc người đó.
Tò mò, BoBoiBoy giơ tay chạm thử.
"Bốp!"
Một cú tát giáng thẳng vào tay cậu. Fang lườm nguýt. "Làm cái quái gì vậy?!"
BoBoiBoy vội vã rụt tay lại, xoa xoa chỗ bị đánh đau điếng. "T-tớ chỉ thấy lạ thôi! Tóc cậu đang ướt mà có ba cọng dựng đứng lên ý."
"Liên quan gì đến cậu?!" Fang hậm hực đáp, mặt mũi rõ là khó chịu nhưng hai tai lại đỏ ửng.
Khoan đã, sao tai cậu ấy lại đỏ lên?
“Cậu có đi tắm không thì bảo.” Fang tức cao giọng.
“Có có tớ đi liền.”
Notes:
mình viết tới đoạn Fang hỏi BBB "cậu chưa tắm đúng không" thì deskmate của mình kêu "hỏi làm gì, hỏi cậu tắm chưa để tớ tắm cho cậu à"+"nếu là tao thì tao cho cảnh này sét luôn" (xong còn bảo age up nv r mà ko viết sét thì tác giả quá rác) ☠️🙏🏻
nếu m đọc được cái này thì cút mẹ m đi, viết underage sét thì câm mồm👊🏻🤡
Multifandomenjoyer on Chapter 2 Sun 20 Apr 2025 01:33PM UTC
Comment Actions
IHave_Issues on Chapter 3 Mon 03 Mar 2025 04:18PM UTC
Comment Actions
IHave_Issues on Chapter 3 Mon 03 Mar 2025 04:19PM UTC
Comment Actions
Not_good_for_health on Chapter 3 Tue 04 Mar 2025 07:26AM UTC
Last Edited Tue 04 Mar 2025 08:07AM UTC
Comment Actions
IHave_Issues on Chapter 3 Thu 06 Mar 2025 04:15PM UTC
Comment Actions
IHave_Issues on Chapter 3 Mon 03 Mar 2025 04:23PM UTC
Comment Actions
IHave_Issues on Chapter 5 Thu 06 Mar 2025 04:29PM UTC
Comment Actions