Work Text:
Phòng nghiên cứu về đêm yên tĩnh đến mức nghe rõ cả tiếng bóng đèn kêu lách tách. Hắn ngồi tựa lưng vào lan can kim loại lạnh ngắt, ánh đèn phản chiếu mờ trên bộ quân phục tối màu. Gió đêm phả nhẹ qua mái tóc vàng rối bù, làm làn khói từ điếu thuốc trong tay hắn bay lượn theo những vòng tròn lặng lẽ.
Hắn không hút nhiều. Không phải kiểu đến mức “nghiện”. Nhưng vào những đêm dài, sau hàng tiếng nghe cậu - nhà khoa học lải nhải đủ thứ công thức, nicotine là thứ duy nhất khiến đầu óc hắn dịu đi được chút ít.
“Cậu lại hút nữa à?”
Giọng cậu vang lên phía sau, đều đều, không ngạc nhiên.Xeno. Như thường lệ, ngửi mùi thuốc là biết hắn đang ở đâu.
“Ừ. Nghỉ giữa hiệp,”
Hắn đáp, tay vẫn kẹp điếu thuốc, mắt nhìn về phía xa.
Xeno bước lại gần, tay đút túi áo blouse nhàu. Ánh mắt sau cặp kính dừng lại trên làn khói trắng đục.
“Thuốc lá làm giảm phản xạ thần kinh. Cậu biết chứ?”
“Tôi biết. Nhưng nó cũng làm tôi đỡ muốn nổ đầu sau khi nghe cậu nói về sóng gamma gì đấy suốt ba tiếng.”
Xeno mím môi. Không cáu, cũng không nói thêm. Cậu đứng cạnh hắn, giữ một khoảng cách vừa đủ — không xa, không gần. Không xin thuốc. Không trách móc. Chỉ là đứng đó.
Gió lùa qua hai người, mang theo mùi thuốc cháy thoảng trong đêm.
-“Hôm nay bản mô phỏng chạy được bao xa rồi?”
Hắn hỏi, giọng lười nhác nhưng không thiếu quan tâm.
“Bốn mươi hai phần trăm. Sai số vẫn nằm trong giới hạn, nhưng tôi muốn kiểm tra lại thuật toán trước khi đưa vào thực nghiệm.”
“Thế nghĩa là cậu sẽ thức tới sáng?”
"Chắc tầm một giờ nữa.”
Hắn dụi tắt điếu thuốc vào hộp thiếc, bỏ vào túi. Không nhìn cậu, chỉ nói gỏn gọn.
“Vậy tôi cũng sẽ thức. Chờ cậu xong.”
Xeno quay sang, hơi cau mày.
“Không cần thiết. Cậu ngủ trước đi.”
“Không phải vì cậu.”
Hắn ngắt lời, lần đầu quay sang nhìn thẳng vào mắt cậu.
“Tôi không ngủ được nếu biết cậu vẫn còn ngồi mò mẫm trong phòng thí nghiệm. Vậy thôi.”
Cậu im lặng. Không gật, cũng chẳng phản đối. Chỉ khẽ chỉnh lại áo blouse rồi quay bước vào trong.
Gió lại thổi. Phòng nghiên cứu trở về im lặng. Mùi thuốc nhạt dần, nhưng giữa hai người, có điều gì đó vẫn còn âm ỉ — không khói, không lửa, nhưng đủ để sưởi ấm cả một đêm dài.
-End-