Actions

Work Header

Kén đông lạnh

Summary:

Anh cảm thấy tuyệt vọng. Nếu Curly còn tuyến dẫn nước mắt, anh sẽ khóc. Nhưng cơ thể anh đã hư hại quá nặng để có thể còn sức để khóc. Anh nhìn lên trần của chiếc kén, và mong sao có một phép màu nào đó làm nó nổ tung. Anh sẽ chết bình thản hơn theo cách ấy.

Notes:

Tác giả loạn trí crash out lúc 4 giờ sáng, viết cái quỷ gì đó healing một chút để cứu lấy cái sanity của mình.

(See the end of the work for more notes.)

Work Text:

Jimmy đặt cơ thể chằng chịt băng bó của cơ trưởng Curly vào trong chiếc kén đông lạnh của con thuyền. Hắn ta bấm nút đóng cửa kén lại, rồi trong cơn điên loạn, lẩm nhẩm gì đấy về việc “đã sửa chữa được những lỗi lầm mà mình gây ra”. Bên mắt còn nhìn được của Curly dõi theo hắn qua lớp kính trong suốt trên kén khi hắn ôm đầu cùng khẩu súng đi về một góc khuất. Một tia chớp loé lên, một tiếng nổ đục ngầu vẳng lại từ bên ngoài kén.

Hơi lạnh bắt đầu phả ra từ các lỗ thông hơi bên trong cái kén cứu sinh. Cái kén này có thể giữ anh sống được thêm 20 năm nữa, mặc dù với tình trạng cơ thể thế này, anh không hiểu nếu bản thân sống sót thì sẽ thay đổi được gì.

Curly muốn nhắm mắt và ngủ, nhưng việc không còn lớp da buộc anh phải trừng mắt nhìn lớp kính trên kén mờ dần đi trong khi mọi thứ dần trở nên khô khốc. Âm thanh đều đều từ các ống thông lạnh chợt bị gián đoạn bởi một tiếng bíp chói tai. Nó báo hiệu có một lỗi nào đó trong việc đóng cửa kén làm cho kén không kín hoàn toàn. Anh đảo mắt nhìn xuống dưới khe cửa kén để nhìn thấy một mẩu băng y tế trên người mình đã rơi ra từ khi nào, làm kẹt cửa. Và rồi, im lặng.

Curly hoảng loạn. Cơ thể đau nhức và mệt nhoài không cho anh di chuyển để ấn nút mở cửa kén nằm sát bên, và với chiếc kén không hoạt động được, anh sẽ chết. Mặc dù cuộc sống phía trước không làm anh hứng thú, nhưng viễn cảnh phải chịu đựng cái chết từ từ trước mắt làm anh sợ hãi và muốn gục đầu xuống, chạy trốn.

Anh cảm thấy tuyệt vọng. Nếu Curly còn tuyến dẫn nước mắt, anh sẽ khóc. Nhưng cơ thể anh đã hư hại quá nặng để có thể còn sức để khóc. Anh nhìn lên trần của chiếc kén, và mong sao có một phép màu nào đó làm nó nổ tung. Anh sẽ chết bình thản hơn theo cách ấy.

Rồi cửa kén mở ra. Curly bàng hoàng nhìn bóng người đang đứng trước mặt. Kariel đứng đó, một lỗ đạn găm vào ngực bên phải, mắt đỏ ngầu và cơ thể đầy máu, nhưng con bé vẫn đang đứng đó. Kariel đỡ anh ra khỏi kén, rồi ôm anh vào lòng.

Cái ôm ấy nhẹ tênh. Con bé biết thừa nếu ôm chặt thêm thì anh sẽ chịu thêm đau đớn. Curly tự hỏi tại sao con bé còn sống, chính mắt anh đã thấy thi thể của con bé ngồi trên ghế trong phòng ăn chung. Nhưng anh vẫn mừng thầm vì trên con thuyền chết tiệt này, ngoài anh ra vẫn còn người sống sót.

Kariel ôm anh đến phòng y tế của con tàu. Curly được Kariel kiểm tra sơ bộ thêm một lần nữa trước khi lên đường vào lại kén. Anh muốn bảo con bé hãy sử dụng kén, đừng cố cứu anh, nhưng tất cả những gì người Cơ Trưởng ấy nói được là những tiếng khò khè và nôn khan.

Con mắt xanh đục ngầu của anh phản chiếu lại ánh mắt trong veo của con bé. Và anh kinh hãi nhìn Kariel róc 1 phần da quanh mắt của bản thân ra và ghép nó lên mặt anh.

“Ngài sẽ không ngủ được trong 20 năm đâu, Cơ trưởng ạ. Có khi Ngài sẽ mù luôn đấy. Trừ khi Ngài có thể nhắm mắt.”

Giọng con bé vẫn điềm tĩnh, như thể việc cắt mí mắt của bản thân ra là điều rất bình thường vậy. Anh muốn phản đối, muốn mắng chửi con bé là làm điều đó thật ngu ngốc, nhưng anh chẳng thể nói gì cả. Máu tươi của con bé vẫn còn dính trên lớp da, phủ kín tầm nhìn của anh. Kariel rỏ mắt cho anh. Và anh cảm thấy bản thân như đang khóc.

Curly biết rằng con bé lên con tàu này là để chết. Kariel đã nhiều lần “đùa” với anh như thế, và anh đã phủi hết đi như một câu đùa thực sự. Hiện tại, anh nhìn con bé, anh mắt cầu xin, mong con bé đổi ý. Con bé có thể sống cuộc đời tốt hơn kẻ giờ đã tàn tật như anh. Kariel mặc kệ và bế anh vào trong chiếc kén.

Con bé đặt thứ gì đó trên sàn kén. Đó là những mẩu da của anh trong cái lọ thủy tinh. Bằng cách nào đó, Kariel đã lấy được các mẫu da của anh, và con bé giải thích rằng có nó thì việc tái tạo lại da cho anh trên Trái Đất sẽ dễ dàng hơn.

Cửa kén đóng lại. Curly nhìn con bé, khẩn thiết mong mỏi con bé đổi ý. Anh không muốn bỏ Kariel lại trên con tàu này với một cái chết chậm rãi. Anh muốn Kariel sống sót.

“Ngài còn rất nhiều thứ giữ Ngài ở lại. Ngài còn gia đình và bạn bè. Còn những người quan tâm tới anh. Curly à, anh phải sống”

Con bé đổi cách xưng hô, và trong phút chốc, người Cơ Trưởng ấy hiểu ra tất cả. Qua lớp kính, tiếng con bé vẳng qua, rõ như ban ngày.

“Em yêu anh.”

Và rồi, hơi lạnh bao trùm lấy tầm nhìn của Curly. Thứ duy nhất anh nhớ trước khi chìm vào giấc ngủ đông là tiếng súng.

Notes:

Sẽ có dự định viết fic char oc bằng tiếng Anh để luyện thêm, gotta use that 7.0 Ilets vào việc tốt<3