Actions

Work Header

Mặt trời Laterano

Summary:

Sinh ra trong bảo thạch, chết đi thành châu báu.
Dù ở Victoria mờ sương, mặt trời Laterano vẫn vĩnh viễn là hoàng kim rực rỡ.

Chapter Text

Nhiệt độ ban đêm Victoria không chênh lệch quá lớn với ban ngày. Bởi mây và sương mù quá dày, cứ thế ru mặt trời ngủ mãi sau không trung xám xịt, sáng chẳng đượm hơi ấm. Đêm xuống, hai ba sợi nắng tắt ngúm, chút hơi ấm cũng theo đó mà tan.

Những ngày này, Victoria thật sự rất lạnh.

Trước khi tiến sĩ muốn mở cửa boong, Truth đã vội kêu hắn lại, đắp cho hắn một chiếc áo khoác. Sức khoẻ Inference không kém tới mức đấy, nhưng độ bụi không khí cao, gần đây hắn thường xuyên ho khan.

Hẳn là không cần thiết lắm. Vốn dĩ Inference đã mặc đủ ấm cho hôm nay. Đêm lạnh hơn ngày là thật, nhưng không nhiều, chỉ khoảng một, hai độ. Bù vào đó, vận động cả ngày làm người hắn ấm hơn khi mới tỉnh dậy ban sáng, không cần thêm áo nữa.

Nhưng Truth chỉ tay lên yết hầu hắn, đằng hắng một tiếng lớn. Trước ánh mắt nghiêm túc của Truth, Inference đành thở dài, cài áo tử tế rồi nhún vai với cô bé.

Bấy giờ, Truth mới vừa lòng.

Không được lâu, cô bé đã phải đi làm việc khác. Inference nhìn bóng lưng vội vã khuất sau khúc ngoặt, đến khi bước chân mang dư ảnh trong mắt nguôi ngoai, mọi phân tử khí tán động đều bình ổn xuống. Chỉ một lúc thôi mà đã thấy nong nóng, Inference kéo cánh cửa lớn, để gió biển mặn chát thổi tan mọi điều lắng đọng.

Biển ban đêm yên ả như câu hát ru.

Inference dựa cánh tay lên lan can. Hắn moi hộp thuốc nhàu nhĩ trong túi áo, phải nhét thật sâu vào một lỗ rách trong đệm túi. Từ khi tiến sĩ bắt đầu ho khan, Truth cấm tiệt hắn hút thuốc, bên trông Inference gắt gao, bên nhìn chằm chằm các cán viên khác, không cho ai mời hắn thuốc lá. Lấy ra đến nơi, điếu thuốc cũng gãy cong queo. Inference vuốt thẳng nó, cắn lấy đầu lọc. Ánh sáng bật lửa phủ lên mặt hắn một tấm lọc màu.

Khói vào phổi, người cũng nóng lên. Inference cởi áo khoác Truth đưa, vắt trên lan can.

“Xem này.” Có người bật cười bên cạnh, “Bắt được một tiến sĩ lén giấu Truth hút thuốc.”

Điếu thuốc kẹp giữa hai ngón tay, hít vào tới đâu, đốm đỏ lan sâu tới đó, biến thuốc lá khô thành tro tàn. Inference gẩy tay, tàn thuốc rơi vào nước biển đen sậm, biến mất vô tăm.

Trăng rì rào trên đầu sóng như một bức chân dung của trời sao dưới mặt nước, vỡ làm đôi, một nửa rơi lên Âu phục của Paranormal trắng muốt. Anh đứng ngoài lan can, chỉ còn gót chân níu lên bệ đỡ, hai tay vòng ra sau, khoác lấy song kim loại. Từ lúc ra tới boong tàu, Inference không thấy anh, có lẽ là vì Paranormal vừa ngồi trên thanh gỗ nhô ra dưới mũi tàu.

Paranormal vươn người ra trước. Gió đêm thì thào bỗng nhẹ thênh, rón rén như sợ sẽ thổi ngã lông vũ phiêu linh. Inference ngẩng đầu, nhìn lông mi nhạt màu lấp lánh trăng treo, hỏi.

“Cậu biết bơi không?”

Đôi cánh trắng tinh bên sườn mặt Paranormal vẫy nhẹ, anh nháy mắt.

“Anh thấy thiên nga bơi chưa?”

Inference cười khẩy một tiếng.

“Vịt thì đương nhiên biết bơi rồi.”

Má hắn bị đầu cánh mềm tơ quạt một cái.

Sóng vỡ tung thành bọt nước trên thân tàu, hoá làm nước mắt rơi lại vào lòng biển. Inference rít một hơi, chẳng mấy chốc đã hết đầu nhồi thuốc. Có lẽ là vì hắn hút sâu. Có lẽ là vì đêm mang thời gian đi nhanh quá đỗi.

Gói thuốc rỗng tuếch chỉ còn một điếu. Inference rút nó ra. Hết bao này rồi, khả năng còn phải lâu nữa mới qua mắt Truth để kiếm một bao mới, nhưng tiến sĩ chưa bao giờ là người bận tâm chuyện nhỏ lẻ đó.

Hắn châm lửa. Bàn tay thanh mảnh duỗi tới, cướp đi điếu thuốc trên môi.

Paranormal không thường xuyên hút thuốc. Nói anh ta sống lành mạnh cũng chẳng đúng, chỉ là kẻ quái gở này có thể thức đến khi trăng lặn, có thể nốc cà phê vào bụng rỗng, nhưng kiên quyết không ăn đồ ăn liền, uống rượu, hay hút thuốc.

Mà không hoàn toàn. Inference là người duy nhất từng thấy Paranormal hút thuốc, vì anh chỉ hút sau khi làm tình.

Paranormal nghiêng đầu. Cách lan can, anh ngả đầu lên vai Inference, tựa như một cặp tình nhân keo sơn không rời. Khi tiến sĩ cúi mặt, lông mi dài phất qua quai hàm hắn, mềm mại như tơ tằm tinh tế nhất. Điếu thuốc âm ỉ cháy giữa nụ cười ranh mãnh, khói cay xè bao vây Inference trong sương mộng mị.

Đốm đỏ biến thành lửa cháy lan. Đột ngột, tay Inference sà tới, bóp lấy mặt Paranormal. Đầu ngón tay ghìm vào má, hôn đè lên môi, khói trắng vỡ tung trong khoang miệng, len lỏi khi hai đầu lưỡi quấn lấy nhau.

Điếu thuốc mới châm rơi xuống mặt nước, không một tiếng động. Có chăng, cũng đều bị âm thanh từ nụ hôn suồng sã nuốt chửng.

Thứ duy nhất cắt vụn tiếng thở dốc nghẹn ngào là những khoảng nghỉ ngắn ngủi. Môi tách ra, mảnh da bong khô khốc bị thấm ướt, kéo ra một sợi chỉ lóng lánh màu trăng. Thế nhưng, ngay lập tức, khoảng cách nhất thời lại biến mất khi Inference cúi đầu – hắn không muốn rời đi; còn Paranormal không muốn hắn rời đi.

Rốt cuộc, người thua trước là kẻ cuồng nhiệt hơn, tới độ đôi môi bỏng rát, mỏi nhừ. Thay vì miệng, Inference dời ngón tay tới môi Paranormal, nặng nề vuốt ve. Lớp chai thô ráp âu yếm đôi môi đỏ ửng, đôi mắt màu lam bảo thạch của Paranormal phủ kín sương biển đêm Victoria, mê ly, ngây dại.

“Cậu biết ở Syracuse, hút chung một điếu thuốc nghĩa là gì không?” Ánh mắt u ám, hắn hỏi.

“Aa...” Sankta tóc vàng bạch kim cười dài, “Tôi biết đoán sao? Là khiêu khích? Tiến sĩ muốn đánh tôi à?”

Paranormal nghiêng người lại. Bên cánh dưới gáy bị đè lên, nhưng dường như chủ nó chẳng hay biết. Môi anh dán lên da Inference, từng âm tiết được đánh vần rõ trên làn da hắn, nóng bỏng khôn nguôi, hơi thở run rẩy như ngọn sóng yếu ớt.

“Hay là... anh muốn phạt tôi?”

Bàn tay người đàn ông vòng quanh cổ thiên nga mảnh mai. Inference nắm tay, vừa đủ để đốt xương cứng rắn chèn vào yết hầu Paranormal, khiến anh nghẹn ngào, nhưng không vì thế mà câm lặng. Hắn cắn lấy vành tai Paranormal, để lông vũ âu yếm dưới cằm.

“Nghĩa là, cậu muốn tôi đưa lên giường.” Inference cười nhạt.

Làn da trắng sứ phiếm lên màu nguyệt quý nở – say mê, nhưng không phải ngại ngùng. Ôi, nếu Paranormal biết tới ngại ngùng, Inference sẽ không cần thao thức vì anh ta đến khi bình minh đổ máu.

“Tiếc quá, đây không phải Syracuse.”

Tựa như chếnh choáng men tình, mắt Paranormal híp lại.

“Đưa em lên giường và để em chết dưới thân anh đi, quý ông Victoria yêu dấu.”

 

Tương truyền, vào ngày sáng thế thứ bảy, nhân loại ra đời. Thần linh cúi đầu, nhìn tạo vật xinh đẹp hoàn mỹ, lại lởm chởm khiếm khuyết trong tay, nước mắt rơi xuống, hoá thành bệnh khoáng thạch.

Nước mắt tán vụn thành mưa chảy trên tranh kính màu, mọc ra đôi cánh và vòng hào quang của thiên sứ trong tranh.

Trên da thịt trần trụi, ngón tay thô ráp điêu khắc lại từng đường nét. Không còn vải vóc che đậy, lời tán tỉnh lả lơi khó mà buông dễ như trước. Tóc dài loang trên gối, Paranormal ngửa đầu, ưỡn ngực, cổ cong thành vệt trăng khuyết ẩn hiện sau mây, hơi ấm từ Inference nhuộm da anh thành màu hoa, mang theo tiếng rên rỉ nóng hổi thoát khỏi họng.

“Tiến sĩ... Aa ⁠♡... Tiến sĩ...”

Từ môi, nụ hôn trầm trọng dời xuống cằm và cổ Paranormal, lưu lại vệt đỏ, dài nặng như đá tảng xâm thực. Dưới tay hắn, Sankta tóc vàng kim nghiêng đầu, kim tuyến trên trán lóng lánh rơi qua tai, vén màn mô sẹo cứng rắn như đá. Con mắt trái phủ một lớp bảo thạch, mí mắt buông, bị bệnh khoáng thạch đông cứng mãi mãi trong trạng thái đó, trở thành tượng thiên sứ rủ mắt nhìn thế gian, chỉ rơi lệ khi trời mưa tầm tã.

Khi Inference hôn lên đó, châu báu thấm đẫm hơi thở của hắn.

Kẻ si mê nghệ thuật đủ kiên nhẫn thưởng thức, nhưng chính tác phẩm khắc ngọc lại cầm lòng không đặng. Paranormal cọ lấy thân thể người đàn ông, nóng lòng thì thào.

“Mau lên, tiến sĩ... Chạm vào tôi đi.”

Thật vội vàng. Sự nôn nóng chẳng thể san sẻ cho Inference, hắn vẫn thong thả như vậy, rải từng đụng chạm âu yếm tới cổ và ngực Paranormal. Hắn mơn trớn tới đâu, Paranormal run rẩy dưới lòng bàn tay, đôi cánh nhỏ vô thức giật nhẹ, giống như bầy chim tan tác vì tiếng súng thợ săn. Bảo thạch vô cảm sẽ không biến chất vì một nhân loại, nhưng con mắt còn sáng của anh đẫm lệ, nước lóng lánh phản chiếu dung mạo người đàn ông.

“Thật đẹp.”

Inference tán thưởng, không chút keo kiệt.

“Ah...” Tiếng cười nhẹ kéo dài tới hơn một giây – có lẽ Paranormal phải tốn khá lâu để lấy lại thần trí. “Hợp khẩu vị anh sao?”

Inference trả lời bằng bờ môi nóng hổi trên yết hầu anh. Hắn mút lấy điểm gồ, răng sượt qua da, dường như muốn cắt lấy vị ngọt của miếng táo còn nghẹn trong họng. Đến cuối cùng, bởi vì môi răng không nỡ đào sâu vào máu thịt, hắn dời xuống, hôn lên ngực Paranormal. Trên yết hầu trắng muốt, chỉ còn một dấu hồng loang lổ nhiệt độ từ nụ hôn.

Vai Paranormal lấp lánh vảy châu báu. Inference ấn môi lên những mô sẹo của bệnh khoáng thạch, bàn tay rộng bao lên ngực. Da non mẫn cảm trên đầu ngực cọ qua kén tay, tia sáng trong mắt Paranormal chập chờn, thân thể lại nóng lòng dụi vào tay hắn.

“Đừng lề mề nữa.” Anh cằn nhằn.

Và Inference tin. Tin rằng nếu hắn không cho Paranormal những gì anh vòi vĩnh, thiên sứ sẽ tự mình ngã khỏi thần đàn, mang hắn chìm xuống biển đêm yên tĩnh.

Lướt qua vùng bụng, Inference mang theo dục vọng tuôn trào xuống thân dưới Paranormal. Anh nhìn theo tay hắn, đôi cánh run rẩy, đến khi bàn tay người đàn ông khuất giữa đôi chân trần, và vân da thô ráp của hắn lại quay về trên thân thể anh, lần này dừng tại hạ thể.

Mũi tên của thợ săn đâm vào. Cổ thiên nga cong lên, tới độ xương ức tinh tế khảm vào da.

“Ah... Aa⁠ ♡...”

Bàn tay một thợ kim hoàn không hiểu thưởng hoa – hoặc có lẽ, hắn biết mà vẫn cố ý. Thay vì nhẹ vuốt rìa mép của cánh hoa mỏng manh, gạn đi sương phủ lấm tấm, kẻ thô tục không hiểu phong tình cứ vậy đâm ngón tay vào nhụy, ép nhựa ngọt chảy ra. Từ một thành hai ngón, thân thể Paranormal co lại, muốn đẩy ngoại vật đang xâm phạm mình ra, vô tình lại trở thành lấy lòng hắn.

“Tiến sĩ...! Haa ⁠♡ Ư... Nhẹ thôi... Aa... Chậm thôi⁠ ♡...”

Đầu móng tay được giũa tròn của Inference vô tình cào qua vách thịt mịn màng, khiến đùi Paranormal banh thẳng. Không chỉ ngón tay lớn, các khớp xương của hắn cũng phồng to, lồi rõ. Khi Paranormal ngậm chặt như vậy, từng đốt xương trở thành gờ nổi xóc nảy khiến anh nấc lên, đầu ngón chân cuộn lại. Đôi cánh trắng phau mở rộng – Inference biết, Paranormal sắp cao trào.

“Đừng ⁠♡ Không... Đừng mà! Haa ⁠♡! Ra... đây ⁠♡”

Tiếng hét vỡ tan thành dịch thể nóng bỏng, phun đầy bàn tay Inference.

Cao trào còn chưa dứt khỏi môi, Inference đã cúi đầu, cướp lấy hơi thở của Paranormal. Bởi vì nụ hôn đứt quãng, Paranormal thở dốc, hổn hển, nhưng không khí bí bách trong phòng không đủ tỉnh táo. Inference hôn lên khoé môi anh.

“Bình tĩnh lại chưa?” Hắn hỏi.

Paranormal hé miệng, cuối cùng chỉ biết phát ra những tiếng rên nhỏ bé. Phần đỉnh to của vật đàn ông cọ qua mép cửa, trêu đùa khiêu khích người dưới thân hắn. Có những lúc lối vào bị giãn mở, khiến Paranormal chắc mẩm Inference sắp đâm vào trong – và anh sẽ bị xé làm đôi, như sóng dập dềnh xé tan bóng trăng, không sao yên ổn lại được. Nhưng hắn dừng, dừng tại đó, rời xa, chỉ có sương sớm mang mùi hoa dính lên thân thể, còn chưa kịp vương lấy nhựa ngọt.

Đến khi phía dưới tê dại như có hàng ngàn con kiến âm ỉ bò qua, Paranormal mới hiểu, đó là một dạng tra tấn.

“Tiến sĩ... Aa... Inference... Mau vào đi...” Anh khó chịu rên rỉ.

Thành công chọc Inference cười.

“Nhìn cậu kìa.” Câu nói biến thành âm thở lạc tiếng khi hắn hôn lên thái dương Paranormal, “Laterano có biết thiên tài của họ nóng nảy như vậy không?”

Paranormal cáu kỉnh ấm ứ vài tiếng. Inference thiết nghĩ, còn chọc nữa sẽ có người giận hắn mất. Vì vậy, tiến sĩ gom gọn người tình Laterano của hắn vào tay, giữ anh trong lòng, chậm rãi ấn vào.

“Aaah ⁠♡”

Tiếng kêu cao vút của Paranormal xô xát với giọng Inference, cuộn lên như những đợt sóng dữ, để ngã xuống, tan tành, hoà lẫn vào nhau, không sao phân tách nổi. Chân Paranormal kẹp sau eo Inference, vĩnh viễn không rời. Nhân lúc ngực anh ưỡn cao, hắn cúi xuống – giống như những con chiên cầu nguyện trong giáo đường Laterano – dâng lên nụ hôn thành kính nhất cho bức tượng thiên sứ.

Thế nhưng, thay vì lời tụng trầm thấp, hay thánh ca réo rắt; tại đây, tại căn phòng này, trên mặt biển Victoria sương mù thăm thẳm, chỉ có tiếng rên không đứt đoạn và những âm thanh đầy nhục dục sinh ra giữa da thịt va chạm. Inference ấn sâu vào eo Paranormal tới nỗi, dấu tay của hắn khắc tại đó, trở thành bằng chứng sở hữu rành mạch nhất.

Từ bám trên vai Inference, tay Paranormal bị sóng đánh ngã xuống, lại chấp chới vươn lên, cào sau lưng hắn. Ga giường dưới lưng nhàu lại, nhăn nhúm, thấm mồ hôi và dính lên da, xô động theo thân thể.

Paranormal bám lấy hắn, bám lấy hung phạm đẩy anh lên đầu ngọn sóng, tựa như siết chặt cọng rơm cứu mạng trong tay. Nhưng đến tột cùng, chính cọng rơm đó lại đè chết con lạc đà. Đôi cánh trắng muốt xoè rộng, che đi gương mặt mụ mị vì ái tình, bởi mắt phàm không có quyền nhìn lén dáng vẻ bất nhã của thiên sứ.

Và tiến sĩ đưa tay tới, nắm lấy khớp cánh, đẩy lớp phủ tơ lụa khỏi tác phẩm kính màu.

“Inference... Naib, Naib...! Hôn em... ⁠♡” Paranormal nấc lên.

Từ mắt phải của Sankta, nước mắt chảy giàn giụa, mặn như biển Dossoles rực rỡ dưới nắng. Biển xanh ngọc rì rào, chẳng bị bom và khói đạn nhúng chàm, như một mảnh châu báu bị bỏ quên vào thế giới hậu tận thế. Sắc đẹp tới nao lòng lại chẳng thể chạm tới người ngắm – nồng độ kháng nguyên bệnh khoáng thạch trong nước biển cao tới mức không thể chạm vào bằng da trần.

“Bệnh khoáng thạch là tai hoạ sao?”

Một lần, khi Inference vuốt ve con mắt bệnh biến của Paranormal, anh hỏi vậy.

Hắn đáp, một lời hồi đáp tiêu chuẩn của chỉ huy quân sự Rhodes Island, “Không. Nó là chiếc hộp Pandora.”

Hủy diệt, tranh đấu, lừa lọc và tai ương, tiến sĩ phải lo lắng những thứ vĩ đại quá đỗi. Từ lũ trẻ Ursus xé xác nhau kiếm ăn, gã nghiện loang lổ bệnh tật ở khu ổ chuột Lungmen, lính cũ Bolívar say xỉn trong bài ca vinh quang quá khứ, hay Reunion Movement xây lối thoát khỏi bệnh tật và bất hạnh bằng máu thịt.

Nhưng mặt trời Laterano biến đêm mịt mờ thành ngày xanh trong suốt. So với các Sankta Inference từng gặp, vòng hào quang của Paranormal dường như ngả một chút màu vàng kim, đẹp đẽ hơn vòng tay vàng ròng được thợ kim hoàn tỉ mẩn hàn đúc. Anh chạm lên bàn tay đang vuốt ve mặt mình, cười dài.

“Sinh ra từ đá, chết đi cũng biến thành đá. Khi tôi mắc bệnh, đó thật sự là bất hạnh của tôi à?”

Mắt trái của Paranormal đã bị biến đổi hoàn toàn: ngay cả khi Inference có chạm thẳng tay lên con ngươi, anh cũng không cảm nhận được gì nữa.

Là bất hạnh của tôi. Tiến sĩ nghĩ. Vì, một ngày nào đó, tôi sẽ mất đi em.

Phòng y tế trả kết quả xét nghiệm nước biển, ra chỉ thị, cán viên tiếp xúc với nước biển Dossoles cần thường xuyên theo dõi nồng độ kháng nguyên máu. Vì vậy, Paranormal xắn gấu quần tới bắp đùi, tháo giày, chân trần lội xuống mặt ngọc trong lành.

Inference mang kết quả xét nghiệm của Paranormal tới, triều đã dâng tới đầu gối anh. Mặt trời sắp lặn, giáng thành một đốm bảo thạch trên vòng hào quang của Sankta. Nước biển tẩm đẫm ánh nắng cuối ngày, biến mắt anh thành ngọc lục bảo.

Tiến sĩ không thể nhiễm bệnh, nên hắn bước xuống nơi hoàng hôn đổ bóng lưng dài trên mặt nước. Nước tách khỏi muối, thấm lên vạt áo khoác, nặng trịch như muốn kéo hắn ngã mãi vào đáy biển.

Hắn đưa kết quả xét nghiệm ra. Truth nói, tiến sĩ luôn tự tay làm mọi thứ cho Paranormal, có lẽ họ là hai người gần gũi nhất Rhodes Island.

Nghe vậy, Paranormal sẽ hôn lên xương hàm Inference, thì thầm.

“Gần gũi thể xác thôi. Tôi thậm chí còn chẳng biết, giờ phút này, tiến sĩ đang nghĩ gì.”

Trớ trêu thay, trong mắt Inference, Paranormal mới là kẻ khó hiểu.

Nhận tập tài liệu, Paranormal huýt sáo, gỡ giấy tờ ra khỏi kẹp. Inference cúi đầu, cầm lại kẹp tài liệu anh ta đưa trả—

Roẹt!

Kết quả xét nghiệm bị xé làm bốn, năm mảnh. Inference chỉ kịp quát lên.

“Luca Balsa!”

Và hắn khiến Paranormal bật cười. Anh vung tay, ném giấy vụn đi theo gió, bay tán loạn tới dòng biển xa, rơi vào nước, tan rã thành xơ sợi và bột mịn. Giống như nhân ngư ca hát gọi bão, tiếng cười vang mãi trên đầu sóng, phả lại vào lòng hắn thành chuông gió, đinh đang, đinh đang, xôn xao không ngừng.

Chờ đợi tiến sĩ đáp lại thật quá dài lâu. Cơn nóng trên da thịt biến thành cồn cào khắp ruột gan, Paranormal rên rỉ, giơ tay ôm lấy đầu Inference, kéo hắn ngã xuống dòng triều cùng mình.

“Yêu em...” Inference lẩm bẩm, tựa như cố lưu lại lời trăn trối cuối cùng, “Tôi yêu em, Luca.”

Paranormal hồi đáp hắn, gần như ngay tức khắc.

“Haa ⁠♡ Em yêu... Yêu anh ⁠♡”

Những lời loạn trí ra đời với thủy triều và dục vọng, liệu có đáng tin tới vậy không?

Inference không biết. Nhưng thân thể vẫn đang giao hoà, không một kẽ hở. Hắn áp ngực xuống ngực Paranormal, da liền da, xương chạm xương, tiếng tim đập rung động mãi trong ngực, khác xa tượng thạch cao trầm mặc, càng không phải tranh kính màu lạnh lẽo.

“Ư ⁠♡ Aaahh ⁠♡!”

Dịch thể nóng hổi lấp đầy thân thể, Paranormal ôm chặt cổ Inference, hét to. Đổi lại, dục vọng nóng cháy của thiên sứ lan rộng như nước, chảy khắp hạ thân hắn, thấm ướt ga giường, xoang mũi, chiếm lấy tâm trí.

Tựa như mặt trời Laterano hoàng kim rực rỡ.