Actions

Work Header

Tình yêu không thể nói

Summary:

"Những lời muốn nói, anh đều không thể nói
Nhưng mỗi ngày, anh sẽ dùng hành động để yêu em nhiều hơn trước"

Chapter 1: Người bên lề

Chapter Text

Người con trai trong khung hình nghiêng đầu, gương mặt kề sát camera. Đôi mắt anh nheo lại thành một đường cong mảnh, nụ cười rạng rỡ nở rộ trên môi.

Khi anh quay về phía sau, cần cổ quyến rũ lộ ra. Đôi mắt đang dính chặt lên màn hình của Yin bị đóng đinh vào vị trí ấy, trong lòng cậu trồi lên khao khát mãnh liệt được đặt lên nơi đó một nụ hôn – một nụ hôn thật lâu, ấn sâu vào phía sau tai, nơi có một hình vẽ trái tim nho nhỏ được tỉ mẩn tô bằng chì kẻ mắt.

Yin chạy đi chạy lại đoạn video ấy không biết bao nhiêu lần.

Cậu ngồi một mình trong xe. Khoang xe tối thui, không bật đèn, chỉ có ánh sáng xanh từ màn hình điện thoại hắt lên mặt, khiến người bên ngoài nhìn vào có lẽ sẽ thấy không khác gì một cảnh trong phim kinh dị.

Người quản lý vừa lúc đi ngang qua chính là người chứng kiến khung cảnh ấy.

Anh ta gõ lên cửa kính phía bên ghế gái, ra hiệu cho Yin kéo cửa xuống, nhận xét bằng vẻ mặt ngờ vực:

- Mày làm gì mà cười như biến thái chuẩn bị giết người hàng loạt thế?

Yin không trả lời, cậu len lén cất chiếc điện thoại vào trong túi.

Anh quản lý đưa cho cậu một chiếc túi bóng màu đen và một chiếc chìa khóa nhà, dặn dò:

- Đây là thuốc của War, mày mang đến cho nó. Bên trong túi có tờ giấy bác sĩ ghi sẵn liều dùng rồi, nhớ dặn nó phải uống đúng giờ đấy.

- Em biết rồi – Yin gật đầu.

Cổ họng War gần đây có chút vấn đề, ai cũng hy vọng anh sẽ có thể khỏe lại bằng thuốc, không cần phải tiến hành phẫu thuật.

Sau khi lái xe đến khu nhà của War, Yin gọi điện để hỏi xem anh có ở nhà hay không nhưng được báo là đường dây đang bận. Cậu đi thẳng xe xuống hầm, nhấn nút gọi thang máy lên tầng.

Căn hộ của War nằm ở tầng 25. Vì anh đã thêm vân tay của Yin vào thông tin nhận dạng nên cậu có thể tự mình gọi thang máy mà không cần xác nhận từ chủ căn hộ.

Vừa mở cửa vào nhà, Yin nghe thấy tiếng War vọng ra từ phòng khách. Xem ra, anh có mặt ở nhà, chỉ là đang nói chuyện điện thoại nên không thể kết nối được với cậu.

Yin đi thẳng vào trong, nghe thấy War đang tranh cãi căng thẳng cùng ai đó:

- Anh đã nói nhiều lần rồi, anh không muốn…

- P’War … - cậu giơ chiếc túi trong tay lên, ra hiệu với anh.

War nghe tiếng nhìn sang, gật đầu với cậu.

- Đúng thế, là Yin … Này … Đừng nói về cậu ấy như vậy … Chuyện này không liên quan gì đến cậu ấy … Em … Alo, alo …

War có vẻ mệt mỏi. Anh đưa tay lên vuốt mặt, quay sang nhìn Yin, áy náy nói:

- Xin lỗi em, Yin …

- Không sao, P’War, em hiểu mà. Em mang thuốc đến cho anh. P’Go nói là liều lượng bác sĩ ghi lại trong giấy nhớ rồi, bỏ trong túi này luôn. Anh nhớ uống đúng giờ đấy. 

- Anh biết rồi.

- Họng anh thế nào rồi?

- Đỡ hơn một chút. Anh nghĩ là sẽ sớm khỏi thôi.

- Vậy thì tốt – Yin mỉm cười – Vậy … em về đây. Hẹn gặp anh ngày mai.

Ngay khi Yin vừa quay đi, tiếng War vang lên từ phía sau:

- Yin …

Cậu quay lại nhìn anh, nhẹ nhàng hỏi:

- Có chuyện gì thế, P’War?

- … Cảm ơn em – War ngập ngừng nói một cách chân thành.

Yin không đáp mà nhìn anh chăm chú. Sau đó, khóe môi cậu từ từ nhếch lên. Cậu giơ tay lên vẫy chào, giọng bình thản:

- … Không cần đâu, P’War. Không cần cảm ơn em … Anh đi ngủ sớm đi.

Dời khỏi nhà War, Yin xuống tầng hầm lấy xe rồi lái ra bờ sông.

Cậu ngồi yên lặng trong xe, bật một kênh radio có chương trình phát nhạc theo yêu cầu.

Giọng người DJ vang lên du dương, trầm lắng:

- Chào mừng quý vị khán thính giả đã đến lắng nghe chương trình phát sóng “Đêm không ngủ” ngày hôm nay của chúng tôi. Để bắt đầu, chúng ta hãy cùng đến với yêu cầu của một bạn thính giả nam, đến từ Bangkok. Bạn gửi đến chương trình yêu cầu ca khúc “Tình ca” của Three Man Down cùng lời nhắn: “Những lời muốn nói, anh đều không thể nói ra. Nhưng mỗi một ngày, anh sẽ dùng hành động để yêu em nhiều hơn trước”. Thật lãng mạn và ngọt nào phải không ạ? Nào, chúng ta hãy cùng lắng nghe bài hát nhé!

Trong màn đêm vắng, sao trên bầu trời, là một đêm vô cùng bình thường

Bầu không khí quanh người chẳng giúp gì anh mấy

Muốn kéo tay em lại nắm lấy, nói rằng anh yêu em biết nhường nào

Nhưng anh lại chưa từng được nói ra

Vì anh nghĩ bản tình ca dành cho em đó

Chỉ nên có một bài thôi là đủ rồi

Nếu có quá nhiều, bất kỳ lời ngọt ngào cảm động nào

Có thể làm cho ý nghĩa giảm bớt đi, muốn em biết

Để ta giao tiếp qua ánh mắt mỗi khi nhìn nhau

Để anh biết rằng em chưa từng dời đi

Ánh sao trên bầu trời phai mờ vì ánh sáng của thành phố lớn

Nhưng chúng chưa từng biến mất

Vì anh nghĩ bản tình ca dành cho em đó

Chỉ nên có một bài thôi là đủ rồi

Nếu có quá nhiều, bất kỳ lời ngọt ngào cảm động nào

Có thể làm cho ý nghĩa giảm bớt đi

Tựa như với lời yêu, nếu thường xuyên nói ra

Sợ em sẽ không còn cảm thấy cảm động như trước

Dù không hay nói ra nhưng sâu trong lòng

Người này đây yêu em hơn bất kỳ người nào

Muốn em biết đó là bản tình ca duy nhất dành cho em

Bài hát mà anh viết cho em chẳng bao giờ mất đi ý nghĩa

Dù anh chẳng còn nữa hay cả trăm năm trôi qua

Tình yêu của anh sẽ tồn tại vĩnh cửu

Yin đưa mắt nhìn ra xa. Phía bên kia bờ sông, hàng ngàn ngọn đèn được thắp sáng - lung linh, lấp lánh. Xung quanh cậu lúc này … lại chỉ có sự cô đơn và trống rỗng ….

Chapter 2: Nhìn anh từ phía sau

Chapter Text

Ngày hôm sau, Yin đến địa điểm quay từ rất sớm.

Cậu chào hỏi mọi người trong đoàn, tìm một chỗ ngồi xuống, bắt đầu ôn lại kịch bản.

Khoảng 15 phút sau, P’War cũng tới. Anh ngồi vào chỗ bên cạnh Yin, đưa cho cậu một chiếc bánh bao.

- Ăn đi này. P’Go nói em chưa ăn gì.

Yin nhận lấy, cắn ngay một miếng.

Mùi thơm của vỏ bánh và vị ngọt thanh, mềm mịn của thịt băm tràn ra trong khoang miệng, kết hợp với đó là mộc nhĩ giai dòn sần sật giữa những kẽ răng, khiến vừa cắn một miếng người ta lại muốn ăn ngay thêm một miếng nữa.

Hít thật sâu mùi bánh thơm nức, Yin quay sang hỏi P’War:

- Anh đã ăn chưa?

War chìa ra trước mặt cậu một chiếc túi bóng khác, cười nói:

- Ăn cùng em luôn này.

Một staff trong đoàn đi ngang qua thấy vậy liền trêu ghẹo:

- P’War chăm sóc N’Yin tốt quá!

Hai người không ai trả lời lại mà đều cúi xuống ăn chiếc bánh của mình, gần như cùng một lúc.

Ở phía xa, mấy cô gái đang chuẩn bị trang phục trông thấy cảnh ấy, bật cười khúc khích.

***

Buổi quay ngày hôm đó kéo dài từ 7 giờ sáng cho tới gần 10 giờ tối, khiến ai nấy đều cảm thấy kiệt sức.

P’Aun và P’Go – hai người quản lý – trong khi chờ đợi đã ngủ gục trên ghế.

Khi tiếng hô của đạo diễn vang lên trong loa: “Cut! Dọn dẹp trường quay!”, họ lập tức giật mình tỉnh dậy, nhanh chóng đi tìm nghệ sĩ nhà mình.

Yin và War đang thay trang phục. Cả hai người đều muốn về sớm để nghỉ ngơi nhưng những chiếc bụng lép kẹp cũng đang kêu réo ầm ĩ. Thế là, bốn người quyết định sẽ ghé qua quán quen ngay gần đó trước khi về nhà. Đồ ăn ở quán này không có gì đặc sắc nhưng một khi đã quá đói thì món gì cũng sẽ thấy ngon. Bốn bát bún vừa đặt lên bàn, bốn cái đầu liền cúi xuống, bắt đầu xì xà xì xụp.

Giữa lúc đang ăn, P’Aun đột nhiên quay sang hỏi War:

- Ê này War, xong dự án lần này, mày định làm gì tiếp theo? Anh tạm thời vẫn chưa thêm kế hoạch gì cho mày đâu.

- Vậy thì em tạm thời nghỉ ngơi đã. Khi nào có công việc thì anh báo em là được.

- Thật đấy à?

Nghe giọng điệu khi hỏi của P’Aun, War ngẩng đầu lên nhìn anh, nghiêng đầu với vẻ khó hiểu:

- Không thì sao? Trước giờ vẫn vậy mà. Có vấn đề gì à?

P’Aun im lặng nhìn War một lúc, thấy cậu em có vẻ thật lòng thắc mắc, liền đáp:

- Thì dạo gần đây nghe nói là … Pram đang tìm dự án riêng cho mày nên anh muốn hỏi trước để thuận tiện sắp xếp lịch trình nếu cần thiết.

Nghe thấy vậy, bàn tay đang cầm đũa của Yin khựng lại một chút rồi tiếp tục cử động như chưa hề có chuyện gì xảy ra.

Trong khi đó, War nhíu mày, hỏi lại với giọng nghiêm túc:

- Anh nói thật đấy à, P’Aun? Anh nghe được từ đâu?

- Thì cũng vài người tới hỏi … – P’Aun liếc nhìn Yin – nhưng anh đều nói là không biết gì nên phải hỏi lại mày cái đã.

Hai đầu mày của War càng lúc càng tiến sát lại gần nhau hơn.

Ba người còn lại trên bàn ăn cảm nhận được là anh đang không vui nên cũng không ai nói gì thêm, tất cả đều im thin thít.

Ăn khuya xong, P’Aun và P’Go chở YinWar về chỗ ở của từng người. Vì căn hộ của War ở gần hơn nên họ sẽ qua đó trước.

Từ sau khi lên xe, War trở nên vô cùng trầm mặc. Anh chống cằm nhìn ra ngoài cửa xe, dường như đang cân nhắc điều gì. P’Aun, P’Go và Yin đều cố gắng không làm phiền đến anh.

Khi về đến dưới sảnh chung cư, cả bốn người trông thấy một chiếc Porsche màu đỏ đậu ở bên vệ đường.

War định mở cửa đi xuống nhưng rồi đột ngột dừng lại, quay đầu nói với cả team:

- Chuyện … dự án riêng, Pram chưa nói với em. Em sẽ nói chuyện lại với cô ấy. Hiện em chưa có ý định thay đổi gì cả, mọi việc vẫn sẽ do P’Aun và P’Go quản lý.

Nói xong, anh nhìn thẳng về phía Yin, vừa giải thích, vừa như xin lỗi:

-  Yin … đây là vấn đề riêng của anh, giữa chúng ta không có bất kỳ vấn đề gì cả. Anh sẽ tìm cách giải quyết thật tốt để không gây ảnh hưởng đến em. Em cứ yên tâm, hiểu không?

Yin gật đầu. Cậu nhìn theo bóng lưng anh bước ra khỏi xe, tiến về phía chiếc Porsche màu đỏ kia.

P’Go cũng nhìn theo, thở dài cảm thán:

- Có bạn gái mạnh mẽ cũng khổ thật đấy.

P’Aun đá nhẹ vào chân anh ra hiệu. P’Go nhận được ám chỉ liền im bặt. Cả hai cùng lén nhìn Yin qua kính chiếu hậu ở trong xe.

Yin làm như không nhìn thấy hành động của hai người quản lý. Cậu dời mắt khỏi bóng lưng của P’War, bình thản lên tiếng:

- Mình đi thôi.

Cả P’Aun và P’Go đều không nói gì nữa mà nhanh chóng khởi động xe.

Yin ngả đầu tựa vào lưng ghế, nhắm mắt lại. Trong đầu cậu lúc này chỉ lặp đi lặp lại lời nói của P’War: “… đây là vấn đề riêng của anh …”

Phải rồi, đây là chuyện riêng của anh và một người khác, cậu không có vai trò gì trong đó cả.

Yin mím chặt môi, hai bàn tay siết chặt, nuốt xuống cảm giác đắng chát trong miệng.

Chapter 3: Lời hứa

Chapter Text

Một tuần sau đó, Yin và War không gặp lại nhau.

War gần như ở ẩn. Anh không cập nhật hình ảnh hay trạng thái lên các trang mạng xã hội, tin nhắn trong group chat cũng phải chờ rất lâu mới được trả lời.

Không ai biết cuộc trò chuyện của anh và Pram đã diễn ra thế nào. Mọi người đều rất tò mò nhưng hiển nhiên đây là vấn đề chỉ có thể chờ War tự mình thông báo.  

Hai anh quản lý tranh thủ thời gian đi du lịch. Trong khi đó, Yin chỉ quanh quẩn trong nhà.

Cậu lôi hết đống mô hình đã mua ra lắp ráp, xem bóng đá, anime rồi lại trêu chọc chú cún Zulu. Cuối cùng, không còn gì để làm nữa, Yin quyết định đến sân tập bắn.

Ngày hôm đó, sân tập khá vắng. Mỗi khu vực chỉ có lác đác 1,2 khách đang luyện tập.

Yin đi theo người hướng dẫn tới vị trí dành cho loại súng mà cậu đã chọn.

Vì không phải là người mới nên cậu yêu cầu không cần giám sát liên tục. Người hướng dẫn đồng ý. Anh ta giúp cậu chuẩn bị hết các thiết bị, sau đó dời sang khu vực dành cho nhân viên – vừa để nghỉ ngơi, vừa thuận tiện hỗ trợ khi cần thiết. 

Tập khoảng 1 tiếng, Yin dừng lại để tạm nghỉ. Cậu tháo chụp tai chống ồn, xoay cổ và bả vai cho đỡ mỏi. Khi xoay đầu sang bên, cậu phát hiện cách mình hai ô có một vị khách mới.

Anh ta khá cao, thân hình vạm vỡ nhưng không quá cơ bắp.

Yin cảm thấy người này trông rất quen nhưng không thể nhớ được là ai. Cậu quyết định đến gần thử chào hỏi:

- Xin chào.

Người đàn ông quay người lại. Gương mặt của anh ta có nét lai của người phương Tây, mái tóc cắt ngắn, con ngươi màu hổ phách thu hút. Cuối cùng, Yin cũng nhận ra cái người trước mắt này.

- … P’Daniel.

Anh ta là một DJ có tiếng, quan trọng là … từng theo đuổi P’War.

- Xin chào, N’Yin.

Daniel đáp lại bằng chất giọng trầm mang một chút nhấm nháy trêu cợt rất đặc trưng. Yin nhíu mày, nếu biết là cái tên này thì cậu đã không đi sang đây.

- Xin lỗi, tôi nhận nhầm người – Yin nói rồi xoay người bỏ đi.

Daniel liền tháo chụp tai và đặt súng xuống, vội vã đuổi theo:

- Này, N’Yin, cậu rõ ràng còn vừa gọi tên tôi mà, nhầm lẫn cái gì chứ?

Yin làm như không nghe thấy, tiếp tục bước nhanh về phía trước. Nhưng Daniel là một kẻ cứng đầu, không đạt mục đích thì không bao giờ bỏ qua. Anh ta sải bước vượt lên trước, chặn trước mặt Yin, khoanh tay trước ngực ép cậu dừng lại, vặn hỏi:

- Làm gì mà vừa thấy mặt tôi thì bỏ đi thế hả? Cậu và War dạo này thế nào rồi?

Bực mình vì bị làm phiền, Yin nhíu mày, khó chịu đáp:

- Chúng tôi thế nào cũng không liên quan đến anh. Tránh ra!

Daniel né tránh cái tay đẩy vai anh ta ra của Yin, lùi lại một bước, tiếp tục chắn trước mặt cậu:

- Sao lại phải thô lỗ thế chứ? Lần trước là anh hơi bất lịch sự nhưng anh đã kiểm điểm bản thân rồi, nhóc có cần phải thù dai thế không?

- Nhóc này nhóc nọ cái gì? Chúng ta thân lắm sao? – Yin không nhịn được gằn giọng.

“Lần trước” mà anh ta nói, sao có thể chỉ gọi là “hơi bất lịch sự” được chứ? Tên mặt dày này bám theo làm phiền P’War suốt hai tháng, khiến cả anh và Yin đều phải mất kiên nhẫn.

- Anh thực sự rút kinh nghiệm rồi mà – Daniel hạ giọng làm hòa – Hai đứa bỏ qua cho anh đi.

Nhớ lại vẻ mặt của War khi nổi giận, Daniel khẽ rùng mình một cái.

Thấy anh ta có vẻ thành khẩn, Yin cuối cùng cũng dừng bước lại, giọng điệu bình tĩnh hơn:

- Thế giờ anh muốn gì? Đuổi theo tôi chắc không chỉ để hỏi tôi và P’War dạo này thế nào thôi chứ?

Daniel liền nhếch môi, trưng ra nụ cười nửa miệng thương hiệu:

- Chương trình radio số sắp tới của anh, hai đứa đến làm khách mời nhé? Chẳng phải hai đứa chuẩn bị phát hành MV à?

Nếu là về công việc, Yin chưa bao giờ thiếu chuyên nghiệp. Ngoại trừ cái tính cà chớn, Daniel vẫn là một DJ có cả danh tiếng và năng lực, chương trình radio của anh ta thực sự là một kênh quảng bá tốt, hai bên cùng có lợi. Cậu ngẫm nghĩ một lát rồi nói:

- Để tôi quay về nói lại với P’Aun, anh ấy sẽ liên hệ bàn bạc cụ thể với anh.

Daniel giơ tay làm dấu hiệu “ok”. Yin nhướn mày nhìn anh ta:

- Giờ thì tránh ra cho tôi đi được chưa?

- Cơ mà, thật ra thì …

Daniel còn chưa nói hết câu, chuông điện thoại của Yin đã đột ngột vang lên. Cậu ra hiệu cho anh ta im lặng rồi nhìn xuống số hiển thị. Cái tên P’Pram xuất hiện trên màn hình.

Yin khẽ nhíu mày, ấn nhận cuộc gọi:

- Alo, P’Pram, là em đây … Được, chị nhắn cho em địa chỉ, em sẽ tới đó.

Tắt máy, Yin hơi ngước lên nhìn Daniel – tên này cao hơn cậu khoảng 7 cm – trầm giọng hỏi:

- Còn gì nữa không?

Thấy sắc mặt cậu còn kém hơn cả khi nãy, Daniel nuốt chuyện định nói xuống bụng, lắc đầu đáp:

- Không, chuyện khác để nói sau đi.

Yin gật đầu, xua tay:

- Vậy tránh ra cho tôi đi.

Daniel nghiêng người, bước sang một bên, nhìn theo bóng lưng Yin vội vã bỏ đi.

Anh ta đột nhiên đưa tay lên sờ cằm, lẩm bẩm:

- Dáng người tên nhóc này cũng đẹp thật chứ.

***

Quán café mà Pram chọn làm điểm hẹn nằm ở ngay dưới tòa nhà nơi cô làm việc.

Khi Yin tới, cậu trông thấy cô đang ngồi chờ mình ở một vị trí sát cửa sổ, nhìn thẳng ra sảnh chính của tòa nhà.

Yin ngay lập tức tiến lại chào hỏi rồi ngồi vào chỗ đối diện:

- P’Pram, chị chờ em lâu chưa?

- Không lâu. Cậu từ nhà đến đây à?

- Dạ không, tình cờ em đang ở gần đây nên chạy qua luôn.

Pram gật đầu, cô nâng tách café lên nhấp một ngụm trong khi chờ Yin gọi đồ uống.

Sau khi phục vụ nhận order và dời đi, cô mới nhẹ nhàng mở lời:

- Hôm nay tôi hẹn cậu đến đây là có chuyện muốn bàn bạc. Chắc War cũng nói với cậu về kế hoạch của chúng tôi rồi, đúng không?

- Kế hoạch của cả hai ấy ạ? – Yin vô thức siết chặt nắm tay.

- Đúng vậy … chúng tôi – Pram mỉm cười dịu dàng – Thật ra … chuyện này chỉ là chuyện sớm muộn thôi, cậu cũng biết mà. Cậu không thể … cứ kìm giữ anh ấy mãi được.

- Em? Kìm giữ P’War ấy ạ?

Pram đặt tách café của mình xuống. Cô nhìn Yin, khẽ thở dài rồi nói tiếp:

- Cậu không thể cứ giả vờ không biết để trốn tránh vấn đề được. Dù trốn tránh thì thì vấn đề vẫn ở đó, nó không hề biến mất. Tôi biết … hai người đã cùng nhau trải qua rất nhiều chuyện để có thể đi được đến ngày hôm nay nhưng mà … cậu không thể ích kỷ giữ mãi anh ấy ở bên mình như vậy được. Anh ấy vốn dĩ có thể tiến xa hơn …

Lời nói của Pram đột ngột dừng lại.

Người phục vụ tiến tới, đặt ly matcha mà Yin vừa gọi ban nãy xuống.

Cậu nhấc ly nước lên bằng cả hai tay, ngón cái cọ qua cọ lại trên thành ly mát lạnh. Trầm ngâm một lát, Yin bình tĩnh đưa ra ý kiến của mình:

- Nếu đây là những điều mà P’War nghĩ thì em muốn anh ấy tự mình nói thẳng với em.

- … Anh ấy chắc chắn sẽ cảm thấy khó mà mở lời với cậu nhưng mà …

- Nếu đây là những điều anh ấy muốn, anh ấy chắc chắn sẽ tự mình nói với em – Yin ngắt lời Pram, kiên định nhắc lại một lần nữa – … lát nữa em sẽ đi tìm gặp anh ấy.

Vẻ dịu dàng trên gương mặt của Pram lập tức biến mất. Cô lạnh lùng nhìn chằm chằm Yin một lúc lâu, sau đó mới chậm rãi lên tiếng:

- Cậu … biết là ngày hôm đó tôi đã nhìn thấy, đúng không?

Yin không trả lời. Bàn tay bao quanh ly nước của cậu vô thức siết chặt hơn. Pram nhìn thấy phản ứng ấy, cô nhếch khóe môi:

- Cậu biết nhưng lại vờ như không biết. Lúc nào cũng đóng kịch giỏi thật đấy. Đóng làm bạn bè, đóng làm anh em …

- Chị … – Yin mất bình tĩnh ngắt lời cô – Chị muốn nói gì thì nói thẳng ra đi.

Pram ngả người dựa vào lưng ghế, nhấc tách café của mình lên nhấp một ngụm nhỏ. Cô lấy lại vẻ bình thản lúc ban đầu, cất giọng đầy tự tin:

- Tôi hẹn cậu đến đây thật ra không phải là để thỏa thuận … mà là thông báo. Những lời vừa rồi, cậu hãy coi là một thông báo trước, tự sắp xếp lại công việc của mình đi.

Bầu không khí giữa hai người rơi vào im lặng.

Yin cúi xuống nhìn ly nước trong tay một lúc lâu. Khi ngẩng đầu lên, cậu nhìn thẳng vào Pram, hỏi lại bằng giọng đều đều, không cảm xúc:

- Nếu không thì sao?

- Cậu có thể đoán xem, War sẽ phản ứng thế nào nếu biết người em trai mà anh ấy yêu quý … lại lén hôn mình khi say?

- …

- Cứ coi như là vì tốt cho cậu, anh ấy cũng sẽ lựa chọn tách ra.

- …

- Làm theo lời tôi cũng là cậu tự để lại cho mình một con đường lui. Chỉ cần cậu làm việc nên làm, tôi sẽ không nói ra điều mà tôi thấy.

Nói xong, Pram dứt khoát đứng dậy, dời khỏi chỗ ngồi, xoay người đi về phía quầy thanh toán.

Chỉ còn lại một mình Yin bên ô cửa sổ lớn. Cậu vẫn cầm chặt ly matcha trong tay, mái đầu cắt ngắn ngủn hơi cúi xuống.

Bóng lưng thẳng tắp của cậu chìm trong ánh chiều tà như hình vẽ chủ thể trong một bức tranh sơn dầu đẹp đẽ nhưng tĩnh mịch.

Chiếc điện thoại nằm kế bên chợt lóe sáng, một dòng thông báo ngắn gọn nhảy ra:

*** *** nhắc đến bạn: Lời hứa năm ấy – “mối quan hệ của bọn em sẽ là mối quan hệ bên nhau đến già, đến khi cả hai đều trở thành những ông cụ đầu hói cả ấy

Chapter 4: Con đường mà anh muốn

Chapter Text

- Hai ngày nay mày có liên lạc được với Yin không? – giọng P’Aun vang lên qua điện thoại, lộ rõ sự lo lắng.

Lúc này, War đang ở trong phòng làm gốm. Anh ngẩng lên khỏi bàn xoay, nhíu mày đáp:

- Có chuyện gì thế? Mấy ngày nay em ấy không liên hệ gì với em cả.

P’Aun sốt ruột giải thích tình huống:

- Sáng nay, anh có nhắn tin cho Yin để bàn công việc mà mãi không thấy nó trả lời nên gọi điện luôn. Chuông reo một lúc lâu nhưng không ai nhấc máy. Thế nên, anh gọi cho mẹ Yin, hỏi nó có đang ở nhà không.

- Mẹ nói thế nào ạ?

- Mẹ bảo hai hôm trước nó có nói là sẽ đi du lịch nhưng không nói đi đâu.

- Bạn bè hay anh trai cũng không biết là đi đâu à?

- Mẹ nghe anh kể thì cũng gọi điện hỏi rồi nhưng ai cũng bảo không biết. Giờ mọi người đang cuống hết cả lên. Bố còn bảo có nên gọi cảnh sát không. Anh nói là đợi hỏi thêm vài người đã. Cứ tưởng ít nhất nó cũng nói với mày.

- Trước giờ, Yin thỉnh thoảng vẫn đi chơi xa một mình nhưng chưa bao giờ mất liên lạc như vậy cả …

- Thì thế nên anh cũng đang rối – P’Aun thở dài.

Nghe xong đầu đuôi, hai đầu mày của War dính chặt vào nhau. Anh lau vội tay lên chiếc tạp dề đang mặc trên người, cầm điện thoại đứng lên, vừa đi vừa nói:

- Giờ thế này, em sẽ qua nhà riêng của Yin, xem thử nó có để lại lời nhắn hay thông tin gì không. Anh và mọi người tiếp tục nghĩ xem còn ai có thể gọi hỏi hay không, gọi lại cả vào số của Yin nữa, có thể là nó đang bận gì đó nên không nghe thấy chuông.

- Ừ, anh biết rồi – P’Aun nhanh chóng đồng ý – Nếu tìm thấy tin tức gì thì báo ngay cho anh nhé.

- Ok.

Nhấn nút ngắt cuộc gọi, War lập tức khởi động xe, đánh tay lái vòng ra khỏi cổng chính của căn biệt thự.

Nơi này là quà mà anh mua tặng bố mẹ, mới xây xong gần đây, nằm ở ngoại ô thành phố. Từ đây đi vào khu trung tâm không quá thuận tiện – mất khoảng 1 tiếng lái xe, chưa kể tắc đường – nhưng đổi lại, diện tích đất rộng trong khi giá thành lại không quá cao. Nhờ vậy, War có đủ không gian và ngân sách để xây dựng thêm các khu vực như phòng làm gốm, vẽ tranh, phòng trưng bày … Ngoài ra, không khí và cảnh quan thiên nhiên cũng rất yên tĩnh, trong lành, thích hợp cho người cao tuổi nghỉ ngơi, an dưỡng.

Vượt qua quãng đường hơn 40km, War đến được bãi đỗ xe dưới tầng hầm của khu chung cư vào khoảng giữa trưa. Khai báo thông tin ở quầy lễ tân xong, anh trực tiếp lên thẳng căn hộ mà Yin sở hữu. Pass khóa cửa của căn hộ này, Yin đã đưa cho anh từ trước. Cậu cũng đăng ký sẵn thông tin của anh trong danh sách những người được phép ra vào nên War có thể tự mình mở cửa mà không bị ai ngăn cản.

Anh bước vào bên trong, nhanh chóng nhìn quanh một lượt, phát hiện ra các phòng dường như đều đã được Yin dọn dẹp qua trước khi dời đi – đồ đạc được sắp xếp vô cùng gọn gàng, ngay ngắn và sạch sẽ. Như vậy, hẳn là cậu không dời đi vì một vấn đề cấp bách đột xuất nào đó.

Kiểm tra kỹ hơn một lần nữa, không phát hiện giấy nhắn hoặc thư từ để lại, War gọi điện cho P’Aun để thông báo:

- Em đang ở nhà của Yin. Thằng bé không để lại giấy nhắn hay thư từ gì cả. Nhà cửa thì trông như đã được dọn qua trước khi đi. Em đoán có lẽ tên nhóc này lên kế hoạch đi du lịch từ trước nhưng quên báo nơi đến với người nhà thôi. Anh gọi thử cho staff, hỏi xem có ai đặt hộ Yin tour, vé xe, vé tàu hoặc vé máy bay gì không, biết đâu lại có thông tin. Em sẽ đi tìm thêm ở một vài nơi khác, xem nó có ghé qua mấy chỗ quen không.

Nghe thấy Yin chắc hẳn không phải bỏ đi vì gặp phải rắc rối nào đó, P’Aun khẽ thở phào một hơi. Anh đồng ý với War rồi ngay lập tức cúp máy để tiếp tục gọi đến những nơi khác tìm người.

Sau khi hoàn thành nhiệm vụ, War dời khỏi căn hộ. Trong khi anh đang loay hoay khóa cửa, một giọng nói vừa quen vừa lạ vang lên từ phía sau:

- War! Lâu rồi không gặp!

Nghe thấy giọng nói này, War nhíu mày. Anh quay đầu lại, quả nhiên nhìn thấy người mà anh không muốn gặp chút nào:

- Daniel! Tại sao anh lại ở đây?

- Nhà anh ở ngay bên cạnh mà – Daniel chỉ sang căn hộ phía bên phải, mỉm cười thân thiện – Cậu đến tìm Yin à?

- Anh biết Yin sống ở đây à? – War nheo mắt, trên mặt lập tức xuất hiện vẻ nghi ngờ.

Daniel thấy vậy thì vô cùng bất đắc dĩ, anh ta thành khẩn giải thích:

- Anh chỉ tình cờ mua nhà ở đây thôi! Tuyệt đối không phải vì có ý đồ gì đâu! Thỉnh thoảng ra vào vẫn nhìn thấy Yin mà nhưng chắc Yin không nhìn thấy anh. Mà cậu ấy có vẻ cũng ít ở lại đây … Với lại, hai người đấy, có cần phải thống nhất với nhau thế không? Hai hôm trước gặp Yin ở sân tập bắn, thái độ cậu ta cũng y thế này. Hai người có thể rộng lượng một chút được không? Hồi đó, anh chỉ nhiệt tình hơi quá một chút thôi, đã xin lỗi rồi còn gì! Hôm đấy, anh còn định kể với Yin chuyện chuyển đến đây nhưng chưa kịp nói thì …

- Khoan đã – War vội vã ngắt lời Daniel – Anh nói là hai hôm trước anh gặp Yin ở sân tập bắn à?

- Đúng vậy – Daniel gật đầu – Bọn anh còn nói chuyện một lúc nữa. Sau đó thì bạn gái cậu gọi đến nên …

- Bạn gái tôi? Pram? – Biểu cảm trên mặt War trở nên nghiêm túc.

Daniel nhận thấy có gì không đúng lắm nên hơi ngập ngừng:

- Đúng vậy … anh nghe thấy như thế mà … Sao thế? Có chuyện gì à?

- … Không có gì – War trả lời – Tôi đi trước đây.

Nói xong, anh nhanh chóng xoay người dời đi.

Daniel bị bỏ lại, đứng ngẩn người ra tại chỗ, đưa mắt nhìn theo. Một lát sau, anh ta vuốt cằm, lẩm bẩm: “Xem ra có vụ thú vị rồi đây”.

***

Sau khi lái xe ra khỏi hầm, War gọi điện ngay cho Pram. Cô nhấc máy chỉ sau hai hồi chuông nhưng lại im lặng một lúc lâu rồi mới cất tiếng hỏi:

- Có chuyện gì vậy, P’War?

Hai người họ đã nhiều ngày không nói chuyện với nhau. Nghe giọng cô vang lên qua điện thoại, War đột nhiên cũng không nói nên lời. Trong lòng anh dâng lên một cảm giác phức tạp – vừa là sự tiếc nuối không thể tránh khỏi, vừa từ trong thâm tâm cảm nhận được rằng: chuyện giữa hai bọn họ, có lẽ, đã không thể thay đổi được nữa. Anh hít sâu một hơi, cuối cùng cũng nhẹ nhàng lên tiếng:

- Em đang ở đâu? Anh có chuyện cần nói với em.

- … Không thể nói luôn qua điện thoại à?

- Anh nghĩ mình cần gặp trực tiếp để nói chuyện thì hơn.

- … Vậy anh đến tòa nhà văn phòng của em đi, ở dưới sảnh có một quán café.

Trao đổi xong, hai người cùng lúc cúp máy. War thở dài, tay nắm chặt lấy vô-lăng, quay đầu xe đi tới điểm hẹn.

Đầu giờ chiều, quán café nằm trong sảnh tòa nhà văn phòng vô cùng vắng khách. Dù vậy, War vẫn chọn một vị trí nằm trong góc khuất để đảm bảo kín đáo. Anh gọi một ly matcha rồi ngồi chờ Pram đến.

Cô bước vào sau anh chừng 15 phút. Vừa đến, Pram đưa mắt nhìn quanh tìm người rồi nhanh nhẹn sải những bước dài tới vị trí mà War đang ngồi.

Khi đến gần, trông thấy ly matcha được đặt trước mặt anh, Pram thoáng dừng lại. Cô nhìn lướt qua chiếc ly rồi nhanh chóng dời mắt đi, xoay người ngồi xuống, chủ động mở lời trước:

- Anh cần gặp em có chuyện gì? Khoảng 30 phút nữa, em có một cuộc họp quan trọng nên chắc không thể ngồi lâu được.

Cánh tay đang đẩy quyển menu về phía cô của War khựng lại. Anh mím môi, rút tay về, từ tốn nói:

- Anh nghe nói, hai ngày trước, em có hẹn gặp Yin à?

Nghe thấy câu hỏi của anh, Pram ngả người ra sau, đáp lại một cách hờ hững:

- Sao? Cậu ấy nói gì với anh à?

- Không phải cậu ấy nói, anh nghe được từ người khác. Có điều … có vẻ ngay sau khi nói chuyện với em, Yin đã đi đâu không ai rõ. Mọi người đều đang tìm cậu ấy, tạm thời vẫn chưa liên lạc được. Vậy nên, anh muốn đến hỏi em xem ngày hôm đó hai người đã nói chuyện gì với nhau – War ngước lên nhìn cô, nhẹ nhàng giải thích.

Pram không trả lời. Cô đan hai bàn tay vào nhau, đặt trước ngực. Mãi đến War lại định nói thêm gì đó, cô mới chậm rãi đáp:

- Không có gì quan trọng cả, bọn em chỉ nói mấy việc linh tinh thường ngày thôi.

Đây rõ ràng là một câu trả lời lấy lệ. War nhìn vào cô chăm chú, hỏi một lần nữa:

- … Thật sao?

Pram nhếch khóe môi, trả lời anh bằng giọng điệu có chút trào phúng:

- Nếu không thì anh nghĩ bọn em sẽ nói về cái gì?

- …

- Cả tuần nay chúng ta không gặp nhau, cũng không hề nói chuyện. Lý do duy nhất để anh tìm gặp em là vì chuyện của Yin à?

Thấy câu chuyện lại sắp chuyển dịch sang khía cạnh này, War bất lực thở dài. Anh hạ thấp giọng, nói:

- Chúng ta đã nói về chuyện này rất nhiều lần rồi. Em đừng quy mọi thứ lên đầu Yin nữa, cậu ấy không liên quan gì cả …

- Thật không? Anh chắc chắn là cậu ta không liên quan gì chứ? Em thì lại thấy chuyện nào cũng có liên quan đến cậu ta cả đấy.

War nhíu mày, giọng điệu bất chợt trở nên cứng rắn hơn:

- Pram … anh nhắc lại một lần nữa và anh hy vọng đây là lần cuối cùng. Anh không lựa chọn con đường đang đi chỉ vì mình Yin. Anh và Yin hỗ trợ nhau trên con đường mà cả hai muốn đi. Em luôn nói anh phải thử trước khi quyết định, có thể anh sẽ đổi ý. Nhưng thực tế là anh không thể làm tất cả mọi thứ, chắc chắn trong cuộc sống sẽ có những điều anh phải bỏ qua. Chỉ là, anh có cảm thấy hối tiếc khi bỏ qua chúng hay không. Và điều em muốn, anh có thể khẳng định với em rằng: anh sẽ không hối hận. Nếu anh nghĩ mình sẽ phải hối hận, anh đảm bảo, bản thân sẽ không dễ dàng từ bỏ và không ai mà anh biết sẽ có ý định ngăn cản anh làm điều đó. Nhưng em … em thì vẫn luôn không thể hiểu được, đúng không?

- … Đúng, em không hiểu – Pram gằn giọng – Em cho rằng chúng ta giống nhau, đều là những người muốn đạt đến bậc thang cao nhất trong công việc và có quyết tâm để hoàn thành điều đó. Điều giữ anh ở lại vị trí hiện giờ là điều em thực sự không thể hiểu được.

War không cố giải thích thêm nữa. Những lần tranh cãi như thế này cứ lặp đi lặp lại liên tục trong thời gian gần đây. Cả anh và Pram, không ai chịu nhượng bộ nhưng cũng không ai có thể thuyết phục được người còn lại.

Có lẽ, thật ra, cả hai đều đã nhận thấy sự khác biệt và bế tắc trong mối quan hệ này nhưng bọn họ đều không muốn thua cuộc. Họ cứng đầu, để rồi khiến cả bản thân và đối phương đều bị nhấn chìm trong mệt mỏi.

War cụp mắt xuống, nhìn vào đôi bàn tay đang đan vào nhau của mình, cuối cùng khẽ nói:

- Chúng ta … có cách nhìn quá khác biệt nhưng lại đều là người bướng bỉnh. Sự kết hợp này … không tốt một chút nào …

Pram nhìn anh chằm chằm. Một lúc sau, cô lên tiếng, giọng trở nên bình tĩnh:

- Ý anh là gì, P’War?

- …

- Anh muốn chia tay à?

War không phản bác.

Cả hai cùng trầm mặc, yên lặng ngồi đối diện nhau.

Cuối cùng, Pram là người hành động trước. Cô đứng bật dậy, bỏ lại một câu ngắn gọn rồi xoay người dời đi:

- Được thôi, chúng ta chia tay.