Work Text:
Tiếng bước chân đều đặn vang lên trong hành lang dài trống trải. Stibnite đang chăm chú đọc ghi chép về thí nghiệm gần đây của mình, anh không hề để ý xung quanh mà cứ thế mở cửa bước vào phòng nghiên cứu của mình.
Anh đi thẳng về phía ghế sô pha và ngồi xuống, mắt anh chưa bao giờ rời khỏi những con số và chữ cái phức tạp trên cuốn sổ ghi chép. Stibnite đang lẩm bẩm tính nhẩm vài thứ thì anh cảm nhận được tay của ai đó đặt lên đùi của mình.
Anh giật mình quay phắt sang thì bắt gặp khuôn mặt hờn dỗi của Buồm Ma, lông mày của cậu ấy nhíu lại vì tủi thân. Cậu không ngờ Stibnite phải mất tận năm phút để nhận ra cậu đang ngồi cạnh anh, thậm chí có khi sẽ lâu hơn nếu cậu không chủ động quấy rầy anh.
"Ngài Mars, thí nghiệm mới của anh thú vị đến vậy sao?"
Buồm Ma nói với một tông giọng hờn dỗi, cậu bắt chéo tay trước ngực mà nhìn chằm chằm vào mặt Stibnite, chờ đợi anh hùa theo mà dỗ ngọt cậu.
Stibnite có chút cứng họng trước tình huống này, đúng là dạo gần đây anh không đến thăm Buồm Ma nhiều vì bận thí nghiệm, nhưng anh không ngờ cậu sẽ thực sự mò đến phòng thí nghiệm để gặp anh. Anh lúng túng nhìn chàng trai tóc bạch kim trước mặt, câu từ của anh lộn xộn hết cả lên.
"À...Dạo này thí nghiệm đang tiến triển tốt nên là tôi quên mất...ờm.."
Buồm Ma nhíu mày trước câu trả lời của anh, rõ ràng là không hề thỏa mãn với lý do đó. Cậu biết rằng Stibnite là một tên cuồng nghiên cứu giống hệt cậu, nhưng! Tận một tuần không nói chuyện! Không liên lạc! Không gì cả!!!
Buồm Ma thậm chí còn tưởng tên ngốc này đã chết trong phòng mà không ai biết nên cậu phải đến lượm xác của anh ta, nhưng anh ta chỉ là đang làm việc đến quên người yêu thôi. Cậu bực bội vì cảm thấy mình còn không bằng mấy cục đá hay mấy con số trên sổ tay của anh ta.
Stibnite thấy gương mặt ngày càng bực bội của Buồm Ma thì anh biết rằng mình tiêu đời rồi, cậu ấy một khi giận thì sẽ bám víu lấy nó không dứt, khiến cho anh cảm thấy tội lỗi không thôi. Anh bối rối nắm lấy tay của cậu ấy, nói vài lời trấn an vụng về để mong cậu nguôi giận.
Buồm Ma cảm thấy gương mặt bối rối của Stibnite rất đáng yêu nhưng việc nào phải ra việc đó, cậu chắc chắn không thể bỏ qua cho anh ta lần này được. Nếu cứ thế cho qua thì ai mà biết liệu lần tiếp theo tên ngốc này có tự nhốt mình trong phòng tận một tháng không?
"Anh tưởng chỉ cần nói bằng lời là tôi sẽ nguôi giận sao?"
Buồm Ma nắm lấy cổ áo của Stibnite mà cười khẩy, mặt của hai người giờ gần đến nỗi có thể đếm được lông mi của nhau. Cậu vừa nhìn thẳng vào mắt anh ta vừa đưa tay xuống thắt lưng của mình và lấy ra một lọ thuốc màu tím đáng ngờ.
"Hành động, anh phải chuộc lỗi bằng hành động chứ?"
Buồm Ma đột ngột tóm lấy mặt của Stibnite, cậu bóp chặt lấy hàm của anh để buộc anh ta phải hé miệng ra. Thứ chất lỏng không xác định đó cứ thế mà bị đổ thẳng vào miệng của anh, nó đặc quánh đến nỗi anh suýt bị sặc. Khuôn mặt xám xịt của anh ta ngay lập tức ửng hồng sau khi nuốt xuống.
"Anh hãy ngoan ngoãn để tôi thử nghiệm loại thuốc mới này đi."
Buồm Ma ghé xuống gần hơn với anh, tay của cậu nhẹ nhàng vuốt ve gò má đỏ ửng kia. Đôi mắt xanh biếc của cậu nheo lại vì phấn khích. Cậu ghé môi lại gần tai của anh ta, thì thầm bằng tông giọng tràn ngập tình 'yêu thương'.
"Tôi gọi nó là 'Đêm dài' đấy, nghe thú vị không?"
Stibnite bây giờ cảm thấy đầu đang quay như chong chóng, anh thậm chí còn không thể thấy rõ người đang ở ngay trước mặt mình. Cả người anh cảm thấy nóng như đang bị nướng trên bếp than, nhất là ở nơi nào đó ở giữa chân của anh.
Stibnite có thể lờ mờ đoán được cậu sẽ lại dùng anh để thử thuốc cho hả giận nhưng anh không ngờ lần này sẽ là thuốc kích dục. Cơ thể anh giờ khó chịu đến tột độ, anh chỉ biết vô thức tóm lấy eo của Buồm Ma, muốn dùng cậu để giải tỏa bản thân.
Buồm Ma thấy biểu cảm thèm khát trên mặt anh ta thì cười lạnh một tiếng rồi trèo lên đùi anh ấy. Cậu cố tình ngồi lên nơi đang nhô lên trong quần của anh ấy, cọ xát với nó một cách khiêu khích. Hành động của cậu khiến Stibnite gần như muốn nổ tung, anh siết chặt lấy eo của Buồm Ma, cố tình thúc nhẹ lên một cú đủ để khiến cậu ấy rùng mình.
Anh cúi xuống ngậm lấy môi của cậu ta, vừa hôn vừa cắn nuốt nó một cách ngấu nghiến như thể nó là một bữa ăn thịnh soạn còn anh thì là một tên bị bỏ đói lâu ngày. Buồm Ma vòng tay cậu quanh cổ của anh ta, lông mày cậu có hơi nhíu lại vì đau, anh ta thật sự không hề nương tay với môi của cậu một chút nào.
Stibnite luồn tay của mình dưới lớp áo vest của người kia, xoa nắn lấy eo cậu như thể là một con mèo đang nhào bột. Bình thường Buồm Ma sẽ cảm thán anh ấy thật dễ thương, nhưng bây giờ tên này đang cắn mút môi cậu một cách vô tổ chức như là một con chó vậy!!
Đôi môi mỏng tái nhợt thường ngày của cậu giờ đỏ bừng lên và in đầy dấu răng của tên đang phát dục kia. Cái này thậm chí còn chẳng phải hôn nữa, anh ta chỉ đang gặm lấy môi của vị thiếu gia kia như đang gặm xương. Điều này làm Buồm Ma cảm thấy còn bực bội hơn nữa, cậu đành phải đẩy ngã Stibnite xuống ghế sô pha để ngăn anh tiếp tục cái nụ hôn chó gặm của mình.
Trán của Stibnite giờ lấm tấm mồ hôi, cả cơ thể anh gào thét muốn được thỏa mãn, nhưng đầu óc anh lại quá mơ màng để có thể hành sự hẳn hoi. Buồm Ma vừa quan sát gương mặt mơ màng của anh vừa kéo khóa quần người kia, cậu tự nhắc nhở bản thân lần sau nên giảm liều lượng một chút.
Khóa quần vừa được kéo xuống thì dương vật cương cứng của Stibnite cũng đập thẳng lên phần bụng dưới của Buồm Ma. Dù đã làm tình nhiều lần rồi nhưng kích cỡ của anh chưa bao giờ hết làm cậu hết ấn tượng.
Tay của cậu nắm lấy dục vọng đang ngẩng đầu của người kia, vuốt ve lấy nó một cách nhẹ nhàng. Tay kia của cậu thì tự cởi khóa quần bản thân, tiếng quần áo sột soạt lấp đầy không gian yên tĩnh giữa hai người.
Buồm Ma điều chỉnh tư thế của bản thân để dương vật người kia áp sát vào bờ mông căng tròn của cậu, da thịt mềm mại của cậu cọ xát lên nơi đang nóng đến muốn nổ tung kia của anh. Stibnite bị sự kích thích này làm cho mất kiên nhẫn, anh ngay lập tức đè cậu xuống ghế, tay anh chuyển từ nắm eo sang nắm đùi cậu.
Buồm Ma đã lường trước được điều này nên cũng không bất ngờ lắm, cậu quấn chân mình quanh eo của người kia, kéo anh sát lại gần hơn nữa. Stibnite không đợi nữa mà đâm thẳng vào bên trong vị thiếu gia kia, khiến cho cậu lưng tròng nước mắt.
Dù đã một tuần không ở bên nhau nhưng Buồm Ma cũng không phải là không có tự 'thỏa mãn' bản thân, lỗ hậu của cậu nuốt chặt lấy dương vật của người kia một cách tham lam. Bụng dưới cậu nhô lên một cục mỗi khi Stibnite chôn sâu vào bên trong cậu.
Phòng thí nghiệm thường ngày vốn yên tĩnh giờ bị lấp đầy bằng tiếng thở dốc và rên rỉ cùng với tiếng da thịt hai người đập mạnh vào nhau. Stibnite không hề nương tay chút nào cả, hông của anh dập liên tục vào cái lỗ ướt nhẹp của người nằm dưới thân mình, tay của anh thì nắm chặt lấy đùi cậu đến nỗi hằn lại vết.
Buồm Ma không thể thở nổi với cái nhịp điệu dồn dập thế này, cậu chỉ có thể nhắm nghiền mắt lại, đôi môi mỏng hé mở để cố lấy vào từng ngụm không khí. Cơ thể cậu run lên theo từng cú thúc mạnh bạo của người kia, đến chiếc ghế sô pha vững chắc cũng có vẻ đã xê dịch đôi chút dưới lực đạo của anh.
Tầm nhìn của Stibnite vẫn mờ tịt, đầu thì quay như chong chóng, anh chỉ biết thúc vào cơ thể nhỏ nhắn dưới thân mình theo bản năng. Anh ghé người xuống để đâm vào sâu hơn nữa, hơi thở của anh trên mặt Buồm Ma nóng đến bỏng da. Vị thiếu gia tóc bạch kim kia bị đè đến khó thở, cậu có chút bực bội mà cắn lên môi của người kia.
Stibnite bị cắn thì đơ ra một lúc rồi mới cắn lại, nghiêm túc tiếp tục cắn mút môi của Buồm Ma theo kiểu chó gặm. Cậu thật sự hết chịu nổi rồi nên đành phải tóm lấy cằm anh ta, bóp chặt lấy nó để anh ta banh miệng ra rồi đưa lưỡi vào.
Lưỡi hai người chạm lấy nhau thì Stibnite như được gạt một cái công tắc vô hình nào đó, anh ấy tóm chặt lấy cổ tay của Buồm Ma và hôn cậu như thể người chết khát lâu ngày tìm được suối ngọt. Môi lưỡi cả hai chồng lên nhau một cách lộn xộn, dường như bọn họ chỉ còn biết tìm kiếm hơi ấm của nhau theo bản năng. Lý trí của họ đã sớm rơi rớt theo đống quần áo và giấy tờ tả tơi dưới sàn.
Stibnite càng hôn càng thúc nhanh hơn, khiến cho Buồm Ma cảm thấy như sắp ngạt thở vì kích thích hai phía này. Tiếng da thịt va chạm ồn đến mức át cả tiếng rên của cậu, âm thanh nhóp nhép đến từ nơi đó khiến da đầu cậu tê rần vì xấu hổ.
Đột nhiên, Stibnite đâm trúng vào điểm G của cậu, khiến cho cậu vừa bật ra một tiếng rên lớn vừa cong lưng lại. Thấy cậu phản ứng như vậy thì anh ta cố tình thúc liên tục vào đó, vị thiếu gia kiêu ngạo giờ chỉ có thể quằn quại dưới cơ thể người kia mà rên rỉ. Cảnh tượng này khiến cho Stibnite không kiềm nổi mà thúc vừa mạnh vừa sâu hơn nữa, Buồm Ma có thể nhìn ra từ nhịp thúc của anh ta là anh ấy sắp đến giới hạn rồi.
Stibnite sau khi đâm rút kịch liệt một hồi thì cuối cùng cũng lấp đầy bên trong vị thiếu gia kia, khiến cho cậu phải ôm chặt lấy anh mà thở dốc. Chất dịch trắng ngà từ cậu bắn tung tóe lên quần áo anh, nhớp nháp như là lỗ hậu của cậu vậy. Anh chỉ cần khẽ động thôi là chỗ dịch đặc sệt của anh sẽ chảy ra từ cái lỗ nhỏ xinh kia, nhìn như một chiếc bánh su kem bị lấp đầy nhân vậy.
Stibnite giờ đã tỉnh táo hơn đôi chút, nhưng mà ai lại muốn bỏ lỡ cơ hội được làm tình với vị thiếu gia kiêu ngạo này chứ? Đâu phải ngày nào anh cũng được nhìn gương mặt luôn cười đầy ẩn ý kia biến thành một đống lộn xộn chỉ vì anh đâm vào một nơi mẫn cảm nào đó.
---------------------
Đến khi Stibnite hoàn toàn thỏa mãn thì trời cũng đã từ xám xịt thành tối đen như mực, Buồm Ma thì nằm ngủ ngoan ngoãn trên ghế sô pha. Anh nhẹ nhàng phủ áo khoác của mình lên cơ thể trần trụi của cậu, tay anh khẽ mơn trớn khuôn mặt say ngủ kia trước khi lưu luyến rời đi.
Những tờ số liệu của anh nằm rải rác dưới chân, một số đã bị dính dấu vết từ cuộc giao hoan của họ. Anh chỉ biết vừa nhặt chúng lên vừa thở dài, tự nhủ rằng sẽ chép lại nó sang một tờ khác sau.
Có lẽ từ giờ anh sẽ chú ý điều chỉnh giữa làm việc và nghỉ ngơi hơn, anh không muốn vị thiếu gia Schelling kính mến này phải giá đáo chỉ để mắng nhiếc anh nữa đâu.

BululFrederick (Guest) Tue 30 Sep 2025 05:21PM UTC
Comment Actions
qyue8126 Wed 01 Oct 2025 12:46AM UTC
Comment Actions
WalkinBread Sun 05 Oct 2025 01:09PM UTC
Comment Actions
qyue8126 Tue 07 Oct 2025 04:49AM UTC
Comment Actions