Actions

Work Header

Rating:
Archive Warning:
Category:
Fandom:
Relationship:
Characters:
Additional Tags:
Language:
Tiếng Việt
Stats:
Published:
2021-02-17
Completed:
2021-02-25
Words:
22,256
Chapters:
17/17
Comments:
3
Kudos:
8
Bookmarks:
1
Hits:
343

Thứ Ta Không Thể Có by homicidal_pudding

Chapter Text

IX.

 

Đêm đó, tại nhà Severus, tôi đã không thể ngủ. Tôi rời đi từ sáng sớm, sau khi lẩm bẩm câu gì đó tương đối giống một lời cảm ơn.

Và ngay đêm hôm sau, tôi mơ về anh. Anh nhìn thẳng vào tôi, môi anh phát âm tên tôi, và mùi hương từ mái tóc anh dường như khiến tôi mụ mị. 

Và rồi, những đêm sau nữa, tôi lại mơ, lại mơ, lại mơ. Tôi hy vọng rằng theo thời gian, những giấc mơ rồi sẽ ngừng lại, nhưng nhiều tuần trôi qua và chúng vẫn tiếp diễn. Tôi nhận ra rằng tôi không thể gặp anh, rằng tôi thậm chí không thể chịu được ánh mắt anh. Bởi vậy, hai thứ Sáu liên tiếp, tôi nhờ Hermione làm thay ca của mình.

Tối ngày thứ Sáu thứ hai, chị gọi cho tôi.

“Harry, chuyện gì đang xảy ra? Hôm nay ông ấy hỏi thăm em.”

“Ai cơ?” Tôi hỏi, dẫu tôi biết chính xác chị đang nói về ai.

“Snape.”

Và tôi không biết phải phản ứng thế nào. “Chị đã trả lời thế nào?”

“Rằng em đã bị người ngoài hành tinh bắt cóc.”

“Sao cơ?”

“Thật tình, Harry, em nghĩ chị sẽ nói gì? Sự thật, dĩ nhiên rồi. Rằng em nhờ chị làm thay ca của mình.”

“Chuyện gì tiếp theo?”

Chị bật cười. “Em nghĩ chuyện gì sẽ xảy ra? Như thường lệ, ông ấy thanh toán tiền, nhận sách và rời đi.”

“Em hiểu rồi.” Tôi nói. “Cảm ơn chị.”

Chúng tôi chào tạm biệt nhau và tôi cúp máy.

Severus hỏi thăm tôi. Nhiều khi, tôi ngỡ anh thậm chí không nhận ra sự hiện diện của tôi trong hiệu sách. Và giờ anh hỏi thăm tôi. Và anh hẳn đang nghĩ rằng tôi đang lảng tránh anh. Đó là sự thật, tôi thực sự đang tránh mặt anh, nhưng—nhưng tôi không muốn Severus biết điều đó. Tôi quyết định rằng tôi chắc chắn sẽ làm ca ngày thứ Sáu tới.

Đó là đầu tháng Hai, và Percy quyết định rằng chúng tôi cần trang trí hiệu sách cho ngày Valentine. Tôi được giao nhiệm vụ dán trái tim giấy lên cửa sổ. Ban đầu, tôi chẳng mấy bận tâm, nhưng khi vài người qua đường dừng lại để ngó nghiêng, tôi thấy mình như một thằng ngốc.

Tôi cố ngó lơ bất cứ kẻ nào lướt ngang bên ngoài và chỉ nhận ra Severus khi anh đã ở chính diện tầm mắt tôi. Anh đang bước qua, tay giữ cổ áo khoác dựng lên. Anh nhìn về phía tôi và ánh mắt chúng tôi chạm nhau, và anh lập tức ngoảnh mặt đi, thậm chí không gật đầu chào, như thể tôi cũng chẳng hơn gì một món đồ bất kỳ bày sau ô cửa kính. Tôi dõi theo anh qua cửa sổ đến khi anh đã khuất tầm mắt. Và rồi tôi đột nhiên nhận ra tôi phải bắt kịp anh.

Tôi lao ra ngoài đường.

“Severus!”

Tôi thấy anh cứng người, và rồi chầm chậm quay lại. Một cơn gió quét qua làm tóc tôi loà xoà trên mắt, và giờ tôi phải giữ chặt đám trái tim giấy ngu ngốc bằng cả hai tay bởi tôi đã không nghĩ ra mà để chúng lại trong cửa hiệu. Severus vẫn nắm cổ áo khoác, và một vài lọn tóc lạc của anh khẽ bay trong gió. Tôi bước lại gần anh, có lẽ quá gần. Tôi thấy anh hầu như mỗi ngày trong những giấc mơ của mình, nhưng đã một tháng tôi mới nhìn anh bằng xương bằng thịt. Và lúc này đây, vì lý do nào đó, tôi không thể khiến mình ngừng nhìn anh. Anh có một nếp nhăn giữa hai chân mày, một nếp nhăn rất nhỏ, và tôi đã chưa bao giờ nhận ra nó.

“Harry?”

Giọng anh đem tôi về lại thực tại. Tôi nhận ra tôi không biết tại sao tôi gọi giữ anh lại, hay tôi đã định nói gì. Và thay vì nghĩ kỹ lưỡng hơn, tôi buột miệng nói cho anh sự thật.

“Tôi đã không gặp ngài một thời gian dài.”

Nếu anh ngạc nhiên, anh đã không để lộ ra. Và tôi vô cùng xấu hổ nên tôi cụp mắt nhìn xuống.

“Ý-Ý tôi là, tôi đã không đi làm một thời gian dài, bởi vì…” Tôi ra sức lục lọi một lý do nào đó mà ít nhất có vẻ hợp lý, nhưng tôi không thường nhạy bén trong suy nghĩ. “Tôi bị ốm. Nhưng thứ Sáu này, tôi nhất định sẽ ở hiệu sách.”

Anh lặng im, và mỗi giây trôi qua tình huống lại trở nên ngu ngốc hơn. Và đám trái tim giấy dập dờn trong gió không giúp tôi bớt ngượng nghịu. Tôi lẩm nhẩm, “Nhưng ngài đâu có bận tâm, phải không? Tôi xin lỗi, tôi—”

Anh đặt tay mình lên vai tôi và nói, “Tôi hiểu, Harry. Không sao cả.”

Và anh mỉm cười với tôi bằng một bên khóe miệng nhếch lên.

“Giờ hãy trở vào trong, bằng không cậu sẽ thực sự ốm.”

Rồi tôi đi vào. Khi tôi quay người nhìn về ngã rẽ, anh vẫn đang đứng đó, dõi theo tôi.

Và ngày hôm sau, tôi ốm thật.