Actions

Work Header

Rating:
Archive Warning:
Category:
Fandom:
Relationships:
Characters:
Additional Tags:
Language:
Tiếng Việt
Stats:
Published:
2024-10-27
Updated:
2025-08-06
Words:
169,681
Chapters:
39/?
Comments:
871
Kudos:
2,108
Bookmarks:
189
Hits:
67,351

From hunter to hunted

Chapter 38: Raccoon

Summary:

Huỳnh Sơn, Anh Khoa và cái USB

Notes:

(See the end of the chapter for notes.)

Chapter Text

Trong lúc đất Nga gió tanh mưa máu thì ba tháng ở Việt Nam cũng chẳng hề yên bình. Ngay sau khi hoàn thành phi vụ ở công viên, Trần Anh Khoa chẳng kịp gặp lại Lê Trường Sơn một lần nào. Nó chỉ nhận được cái USB từ tay Liên Bỉnh Phát, cái USB mà cả đám đã trăm phương ngàn kế mới lấy được.

Khoảnh khắc mở đống tài liệu trong máy ra, máu nó gần như đông lại. Là một trong những thành viên của 9M, dù sinh sau đẻ muộn nó cũng đủ hiểu ý nghĩa của những con chữ này. Nguyễn Huỳnh Sơn bị cẩy X-Virus, có lẽ là từ rất sớm. Tiếc là hồ sơ không hoàn chỉnh, nó chỉ có thể từ những thông tin rời rạc mà khâu ra đại khái một vài ý chính, cay đắng nhất là những điểm mấu chốt nó cần thì đều chưa kịp load về.

Nguyễn Huỳnh Sơn bị cấy chip từ bao giờ?

Cấy loại chip nào?

Tình trạng hiện tại ra sao?

Có những thứ đó, có lẽ nó đã được trở về chuyên tâm làm thằng báo đời chứ không cần phải đi đong trai nữa. Nhưng không, trời không cho nó cái may mắn ấy. Nghe Phát bảo chỉ còn 1% nữa thôi là tải đủ dữ liệu nhưng ST quay về nhanh quá, không thể làm gì khác được. Quỷ tha ma bắt Nguyễn Cao Sơn Thạch.

Trần Anh Khoa thở dài, nó ngồi thừ ra trước đống tư liệu, bất chợt nghĩ ra gì đó, nó nhắn tin cho Liên Bỉnh Phát:

“Hồ sơ của Sơn là 002, vậy cái hồ sơ 001 đi đâu rồi? Đừng nói với em là cũng trong 1% không kịp tải nhá?”

“Neko cầm đi rồi.”

“À, okayyy.”

Ụp điện thoại xuống bàn, nó hơi cau mày thắc mắc, kì lạ ghê, sao hai nó lại phải cầm riêng tệp tài liệu đó đi chứ? Nhưng rồi nghĩ không ra manh mối gì, nó vứt chuyện đó lại sau đầu, dù thế nào nó cũng tin tưởng hai nó tuyệt đối. Chuyện trước mặt của Khoa bây giờ là thu phục cái thằng trời đánh kia. Không phải nó không thích Huỳnh Sơn, ý là gã tình nhân của nó có một gương mặt đẹp và một thân hình ngon nghẻ, nhưng nếu được thì nó muốn bao nuôi thằng chả một cách đơn thuần để giải trí và xoa dịu bản thân hơn là xen lẫn vào giữa mối quan hệ này một mớ nhức nhức cái đầu. Kích thích thì cũng kích thích đấy nhưng nhiều quá thì nó thấy mệt, nó đã bị ép dùng não suốt cả tuổi thơ rồi, giờ lâu lâu nó thích được mất não một tí hơn.

Anh Khoa bắt đầu chạy dữ liệu, lọc những thông tin cần thiêt, nó ngồi kiểm tra lại tư liệu trước đó về Nguyễn Huỳnh Sơn mà má nó đã đưa. So sánh hai bộ hồ sơ với nhau, nó mới thấy tuổi thơ của Huỳnh Sơn trăm ngàn sơ hở. Để mà nói thì đống tư liệu này quá hoàn hảo, hoàn hảo đến vô lý, y hệt như cái mớ ba láp Việt kiều Áo, Việt kiều Ý của nó.
Tập hồ sơ gốc má nó đưa về Nguyễn Huỳnh Sơn trông không khác gì một bài luận văn điểm tuyệt đối: Con trai duy nhất của doanh nhân Nguyễn Huỳnh Khôi và bà Lê Thị Mai Anh. Học giỏi từ nhỏ, được đào tạo quốc tế, tốt nghiệp trường danh tiếng, tình cờ quen Duy Thuận và Sơn Thạch trong một buổi tiệc, hiện đang giữ vị trí điều hành cấp cao…

Từng mảnh ghép được xếp ngay ngắn: trường quốc tế, du học sớm, IQ cao, chưa từng có vấn đề kỷ luật, hồ sơ sức khỏe toàn tick xanh. Ngay cả thời gian biểu cũng gọn gàng: học nhạc, học võ, học ngoại ngữ, tình nguyện, thi học sinh giỏi. Một profile chuẩn “con nhà người ta”, không tì vết.

Khoa nghiêng đầu. Không ai hoàn hảo như vậy được. Không ai sống một cuộc đời trơn tru, êm đềm từ trong bụng mẹ ra tới khi trưởng thành mà không để lại dù chỉ một vết trượt, một vết trầy nhẹ.

Quan trọng hơn cả, trong toàn bộ mớ thông tin mà má nó kiếm được, những thông tin về năm 10 tuổi của Huỳnh Sơn chỉ được kể lại bằng giấy trắng mực đen, không một bằng chứng, không một tấm ảnh chụp, như thể ai đó đã cố ý vẽ đè lên khoảnh trắng ấy để che giấu một điều gì đó.

Vào lớp 5.

Đạt thành tích cao nhất lớp.

Nghỉ hè cùng gia đình ở Madives.

Những năm trước đó năm nào Huỳnh Sơn cũng chụp ảnh cùng cả lớp cuối mỗi học kì, đứng giữa một đám nhóc choai choai, ăn vận bảnh bao. Nhưng cái năm hắn chính thức tốt nghiệp tiểu học thì lại chẳng có lấy một bức ảnh nào.

Trần Anh Khoa dò tìm từng sự kiện trong hồ sơ năm đó, chẳng dòng nào nó tìm được bằng chứng. Vậy nên sự thật là năm 10 tuổi của Huỳnh Sơn trống rỗng như thể hắn đột ngột bốc hơi khỏi nhân gian. Bằng tốt nghiệp là giả, kì nghỉ hè là giả, tất cả câu chuyện về năm đó trên giấy đều là giả.

Đây sẽ là thời điểm mà Huỳnh Sơn bị cấy X-Virus ư?

Trái tim nó đập rộn lên với phát hiện mới. Anh Khoa gạt tung mớ giấy tờ trên bàn qua một bên, lôi một tờ giấy mới hí hoáy ngồi viết lại mớ phân tích và kế hoạch tiếp theo của nó.
Đã biết:

Nguyễn Huỳnh Sơn có X-Virus

Năm 10 tuổi của hắn bị che giấu

Hỏi:

Làm thế nào để xác định được bí mật năm 10 tuổi của hắn có phải X-Virus hay không?

Trần Anh Khoa cắn bút, nó bắt đầu thấy cuộc đời thằng tình nhân của mình bí ẩn đéo kém gì nó. Nghĩ lại thì nó có anh Phát làm giả hồ sơ hộ còn Huỳnh Sơn cũng có ông Thuận che đậy cho. Riết rồi mớ hỗn độn này sớm muộn gì cũng kéo hết cả hắc, bạch, chính, thương, các giới vào hết.

Tra lên tra xuống, lý lịch của Huỳnh Sơn hoàn hảo tới độ nó chẳng tìm ra được điểm đột phá nào khác. Mà kể cả cái điểm đột phá duy nhất là năm 10 tuổi của hắn, nó cũng chẳng đào bới thêm được gì ngoài trừ việc trông nó rất vô lý.

Hết cách rồi. Chắc nó chẳng còn lựa chọn nào khác.

Cách nhanh nhất để tìm hiểu quá khứ của một người là đặt chân vào lãnh địa riêng tư của người đó.

Nhưng Nguyễn Huỳnh Sơn chưa đủ tin tưởng nó, thằng cha này chưa bao giờ dẫn nó về nhà riêng thật sự của mình. Nó biết thế vì mấy nơi nó tới đều lạnh lẽo, vô vị, chẳng có chút hơi ấm của người sống. Và bất động sản của Huỳnh Sơn thì nhiều tới độ nếu nó đi đột nhập từng căn một chỉ để tìm nhà riêng của hắn, chắc nó sẽ chết già trước khi hoàn thành nhiệm vụ.

Trần Anh Khoa chợt nhớ tới cái USB nó đưa cho Huỳnh Sơn đợt trước, một kế hoạch lờ mờ hiện lên trong đầu nó. Nó ngồi vào máy tính, thử lẻn vào hệ thống máy chủ trong công ty của Huỳnh Sơn, thứ này khó nhằn phết, nhưng chưa tới mức bất khả xâm phạm như cái thứ siêu máy tính nó gặp tuần trước. Lật giở nhưng tương tác trong hệ thống, nó tự hỏi không biết liệu may mắn có mỉm cười với nó, cho nó đường dẫn tới một cái máy nào đó trong nhà riêng của Huỳnh Sơn.

Phải mất gần một đêm lần mò từng tầng mã, Khoa mới lần ra được một luồng tương tác bất thường – một kết nối từng được thiết lập từ bên ngoài công ty.

Một máy tính lạ.

Không IP.

Không định vị.

Không mã đăng nhập cố định.

Chỉ hiện lên trong vài phiên truy cập ngắn ngủi, rồi biến mất không dấu vết.

Giữa một loạt những tương tác công khai minh bạch, sự che giấu cẩn mật này chính là một điểm đột phá.

Khoa thử truy ngược. Vô ích. Mọi dấu vết đều bị xóa cực sạch. Nhưng một cái gì đó trong lớp mã khiến nó dừng lại. Một cảm giác quen thuộc — cái cảm giác từng khiến nó phát điên lên khi lần đầu gặp bức tường bảo mật khủng khiếp của siêu máy tính trong phòng thí nghiệm trước kia.

“Khoan đã…”

Khoa nghiêng người, kéo ghế lại gần. Nó mở lại lối backdoor cũ — lối thoát hiểm mà nó từng chừa lại sau phi vụ xâm nhập lần trước. May cho nó là sau vụ đột nhập long trời lở đất của 9M, nó đã kịp đưa lớp virus vào trạng thái ngủ đông, nên những rà quét của phòng thí nghiệm vẫn chưa làm ảnh hưởng tới cái cửa mà nó trăm phương ngàn kế mới gài vào được. Một canh bạc đúng thời điểm.

Lần theo lối đó, Khoa tra cứu mọi kết nối tương tự và — bingo.

Lại là cái máy tính vô danh đó.

Dấu vết xuất hiện ở cùng tần số, cùng kiểu mã hóa. Nhưng điều khiến Khoa bật cười chính là: cái máy này hóa ra không độc lập.

Nó là một phần của thứ lớn hơn. Một hệ thống mẹ. Một “máy chủ” trung tâm. Một cỗ siêu máy tính chỉ có thể hoạt động cố định trong một không gian được tối ưu hoá.

Nó là một phần của chiếc siêu máy tính trong phòng thí nghiệm.

Nói một cách dễ hiểu thì thứ công nghệ này quá đồ sộ và tinh vi nên chỉ có thể hoạt động ở trong phòng thí nghiệm. Nếu muốn sử dụng và tương tác từ xa thì phải thiết lập một hệ thông con kết nối với máy chủ.

Và khả năng rất lớn, hệ thống con này được đặt tại nhà riêng của Huỳnh Sơn, nếu không thì cũng sẽ là một địa điểm rất quan trọng với hắn.

Nó nghĩ là nó biết mình nên làm gì rồi.
________________
- Dữ liệu trung tâm bị sao chép đi rồi.

Đấy là câu đầu tiên Nguyễn Huỳnh Sơn nhận được sau khi trở về từ chuyến đi công viên đầy thơ mộng với em tình nhân của mình. Sắc mặt hắn từ tươi tỉnh dần chuyển sang xanh mét.

- Sao lại thế này?

Nguyễn Việt Cường lắc đầu bất lực.

- Đối phương chuẩn bị kĩ càng, thủ đoạn tinh vi, anh không tra ra được là ai.

Huỳnh Sơn hít sâu một hơi, ép bản thân mình phải bình tĩnh lại, hắn sâu chuỗi tất cả những sự kiện xảy ra từ lần đầu tiên phòng thí nghiệm bị công kích tới giờ, hàm răng khẽ siết nhẹ.

Hắn không thể nào buông được hoài nghi của mình với Trần Anh Khoa, mọi chuyện quá trùng hợp, từ việc nó đột nhiên xuất hiện bên hẻm cho tới việc phòng thí nghiệm bị đột nhập vào đúng ngày nó kéo hắn đi chơi. Trong cả câu chuyện này, Anh Khoa xuất hiện nhiều hơn cả một kẻ địch vô hình hư vô mờ mịt nào đó.

Tiếng chuông điện thoại vang lên cắt đứt dòng suy nghĩ của Huỳnh Sơn, hắn nhìn đến tên ông anh trên màn hình, cáu kỉnh bấm nhận máy.

- Anh chết trôi ở chỗ mẹ nào rồi vậy? Lúc cần thì đéo thấy một ông nào, người ta xốc cả cái trụ sở lên rồi có biết không hả?

- Anh biết.
Câu trả lời ngắn ngủn, xanh rờn của Thạch làm Huỳnh Sơn càng bực mình.

- Anh thì biết cái khỉ gì. Biết biết biết, biết xong anh cứ mặc kệ vậy thôi á hả?

Nguyễn Cao Sơn Thạch thở dài, móng tay gõ vào điện thoại tạo ra những tiếng cạch cạch đều đặn.

- Em không tìm được dấu vết gì để lại đúng không? Không manh mối, không sơ hở. Anh nghi là Neko làm. Anh vừa hỏi ông Thuận, cả hai ngày này ổng… ờm đéo xuống được khỏi giường, bị hải ly tinh quấn.

Nguyễn Huỳnh Sơn ngẩn ra, hắn lẩm bẩm.

- Không thể nào…

- Hửm? Tại sao?

- Em nghi là Khoa làm. Mà anh cũng biết rồi đó, Khoa nó thuộc sở hữu của chính quyền Nga mãi tới gần đây mới chạy trốn sang Ý. Những thông tin này ba anh em mình đều kiểm chứng cả rồi, nó chẳng liên quan gì tới Neko hết. Với cả, nói không có dấu vết thì cũng không đúng. Mấy hôm trước em bị đụng xe đó, có người hack vào siêu máy tính còn gì, lúc đó em bắt gặp Khoa ở phụ cận, dù sau đó xuất hiện một chiếc xe khác trùng khớp với định vị của kẻ tấn công nhưng mà em vẫn nghi Khoa hơn.

Nguyễn Cao Sơn Thạch im lặng hồi lâu, lâu tới độ Huỳnh Sơn tưởng thằng anh mình ngủ gật tới nơi. Thạch đang suy nghĩ. Bỏ hết những yếu tố bên lề ra, y vẫn cảm giác kế hoạch kín kẽ này thuộc về Lê Trường Sơn.

- Em cứ điều tra theo hướng của em đi, anh sẽ điều tra theo hướng của anh. Lần đột nhập này nhiều sự trùng hợp quá, em thì đi chơi với Khoa, ông Thuận thì đi với Phúc, anh thì bị bọn điên đéo hiểu từ đâu ra quấn lấy, rồi chú Long anh Cường cũng bị dẫn đi nữa. Một mình Khoa không làm được những việc ấy, nếu sau lưng nó không phải Neko… thì anh sợ vụ này sẽ dính tới chính quyền Nga đấy, Thời gian tới em nhớ kiểm tra tình trạng chip thường xuyên, nếu có bất thường thì đừng rời khỏi phòng thí nghiệm.

Huỳnh Sơn ậm ừ rồi cúp máy. Chuyện hắn có cái chip của nợ này trong người chắc là tì vết duy nhất trong cuộc đời hoàn hảo của hắn. Mỗi lần nghĩ đến, hắn lại cảm thấy những cơn bực bội không tên bủa vây lấy mình. Và cái suy nghĩ một ai đó đã biết được bí mật này, hoặc thậm chí là nhiều hơn một, làm hắn muốn phát điên. Nguyễn Huỳnh Sơn không thể chấp nhận được việc bản thân trở nên chật vật trong mắt người khác. Phải giỏi giang, phải hoàn hảo đã trở thành một nỗi ám ảnh của hắn từ khi còn nhỏ.

Hắn ngồi xuống ghế, để mặc đủ loại máy móc nối vào người mình. Hắn đã quen với những cuộc kiểm tra, những cơn đau chạy trong từng dây thần kinh khi thuốc ức chế được tiêm vào cơ thể. Nếu không có phòng thí nghiệm này, không có Sơn Thạch, không có Duy Thuận, hắn đã sớm trở thành một kẻ điên không chút lý trí.

Huỳnh Sơn thả trôi suy nghĩ của mình, không hiểu sao nó lại lạc lối tới chỗ Anh Khoa. Nếu việc người khác tìm ra bí mật có thể khiến hắn phát điên, thì Huỳnh Sơn nghĩ việc Khoa tìm ra bí mật sẽ khiến hắn điên luôn. Vì đó là sự phản bội, là ánh nhìn thất vọng khi phát hiện ra hắn không hoàn hảo từ một người mà hắn đã bắt đầu thân thuộc. Hai điều hắn không thể nào chấp nhận.

Rốt cuộc thì… tại sao Trần Anh Khoa lại tiếp cận hắn?

Câu chuyện nó kể nghe rất hợp lý, một cậu nhóc đánh mất tuổi thơ, long đong từ quốc gia này tới lãnh thổ khác tình cờ gặp được một thằng nhóc khác, điển trai, hoàn hảo, tuổi thơ “có vẻ như là” lớn lên trong tình yêu thương. Nó ấn tượng, ngưỡng mộ lại ghen tị nên làm đủ trò khiêu khích. Cuối cùng hai đứa lăn qua lộn lại, lăn tới trên giường luôn, cậu nhóc cũng được xoa dịu tuổi thơ bị đánh mất.

Nhưng Huỳnh Sơn vẫn không buông bỏ được sự nghi ngờ của mình.

Trong đầu hắn bất chợt hiện lên chiếc USB vừa nhận sáng nay. Có lẽ hắn có thể thử xem có nhìn ra được ý đồ của nó hay không.

Tiếng của Việt Cường chợt cắt ngang dòng suy nghĩ của hắn;

- Kiểm tra xong rồi, lần trước em gặp tai nạn không kịp tiêm thuốc ức chế nên chỉ số có chút bất ổn. Tuần vừa rồi dưỡng lại cũng hòm hòm, không có vấn đề gì nữa rồi. Tháng sau nhớ tới tiêm thuốc đúng hẹn.

Anh giúp thằng em gỡ đống dây rợ trên người ra rồi tiễn hắn rời khỏi phòng thí nghiệm, nhìn theo bóng lưng Huỳnh Sơn khuất sau thang máy, anh chỉ biết thở dài.

- Giá mà năm đó thầy Long tới sớm hơn…
____________
Ngay khi tầng mã đầu tiên của USB được khởi động, Trần Anh Khoa đã lập tức nhận được thông báo gửi thẳng về điện thoại của mình. Quả nhiên Nguyễn Huỳnh Sơn không tin nó, cỗ máy được sử dụng chỉ là một máy rác nào đó, bên trong rỗng tuếch chẳng có gì để mà tra xét.

Có qua có lại mới toại lòng nhau. Nó khoái chí khi nghĩ tới việc thằng cha kia có xới tung năm tấc đất lên cũng chẳng thấy cái USB có vấn đề gì.

“Chẳng lẽ mình nghi oan cho em ấy rồi hả ta? Ôi hối hận quá. Khoa ơi anh có lỗi với bạn QAQ”

Nó bị chính mớ tưởng tượng quá lố của mình làm cho suýt sặc, nhưng mà nghĩ kĩ thì đôi mắt đẹp của hoàng tử mà ướt, chậc chậc, mỹ miều phải biết.

Trần Anh Khoa phải phanh gấp cái đầu mình lại trước khi nó bắt đầu trôi xa hơn nữa. Một tuần rồi Huỳnh Sơn mới khởi động USB, không biết thằng cha này tính mổ xẻ nó ra rồi mới yên tâm hay gì, trai Hà Lội gia trưởng đa nghi, thấy mà ghét.

Ngón tay Anh Khoa lướt trên phím, mắt nó thì đang theo dõi thao tác của Huỳnh Sơn, tay nó thì mã hóa một loạt tin nhắn gửi cho một group ẩn danh có tên là “Hội hacker lạnh lùng đẹp trai”

[Raccoon ẩn danh đẹp trai never sai]: Anh em rảnh không, có đơn hàng mới nè húy húy.

[Chipmunk ẩn danh không biết hát]: Sủa đi Raccoon.

[Husky ẩn danh đẹp trai hơn Raccoon, không đần]: Gâu.

[Raccoon ẩn danh đẹp trai never sai]: Tao cắn tụi bây nha, tập trung coi. 5 ngày nữa hack giùm máy chủ công ty All Rounder nhé, kế hoạch chi tiết tao bắn qua rồi. Xong việc anh bắn cho mấy cưng tiền mua giày mới.

[Sóc xù ẩn danh]: Úi, nay hào phóng zị, oke nhá, đợi tin tốt của tụi này đi.

[Nhện nhọ ẩn danh]: Đảm bảo hoàn thành nhiệm vụ, không một sơ hở.

[Raccoon ẩn danh đẹp trai never sai]: Thăm dò cẩn thận rồi hẵng ra tay, tao sợ bên đấy có hàng nóng đấy.

[Chú khỉ buồn ẩn danh]: Hàng nóng à, thích thế, em sẵn sàng rồi ư ư

[Raccoon ẩn danh đẹp trai never sai]: Cút cút cút

Trần Anh Khoa thoát khỏi nhóm, mọi dấu vết về cái group kì quặc đều biến mất tăm như thể cuộc trò chuyện vừa diễn ra chỉ là ảo giác.

Nhiều năm lang bạt trên cõi mạng, Anh Khoa cũng tự tích lũy được cho mình một mạng lưới quan hệ khá đồ sộ trong giới hacker. Cái group chat tên trẩu điên ban nãy chính là một trong những hội mà nó chơi thân nhất. Nhìn thì hâm hâm dở dở như cắm nhầm dây thần kinh vậy thôi nhưng đứa nào đứa nấy đều có số có má trong giới cả, kĩ thuật cũng thuộc hạng top. Chỉ cần tụi nó ra tay, Khoa sẽ có cơ hội để làm anh hùng cứu mĩ nhân hoặc là Huỳnh Sơn buộc phải dùng tới vũ khí bí mật của mình, siêu máy tính.

Nó biết kế hoạch này không hề hoàn hảo, vì Khoa cũng không cần nó hoàn hảo. Anh Khoa muốn đánh cược rằng kể cả khi hoài nghi nó, thằng cha kiêu ngạo Nguyễn Huỳnh Sơn cũng sẽ tự mình nhảy vào cái bẫy nó giăng ra, chỉ để biết được nó là ai, nó đến từ đâu, mục đích của nó là gì. Và với nó vậy là đủ, nó biết nó sẽ chẳng thể gạt Huỳnh Sơn mãi, giống như hai nó biết thừa chẳng lừa được Thuận Thạch nên bịa ra một cái mục đích khác từ sớm, ẩn giấu đi mục đích thật sự. Nó cũng cần làm vậy, nếu không chuyện của nó và Huỳnh Sơn sẽ chẳng bao giờ tiến lên nổi một bước nào.

Chậc, chơi mấy trò cá cược liều lĩnh lúc nào cũng vui điên.

Mấy ngày sau, đúng như kế hoạch mà Trần Anh Khoa đã vẽ ra từng đường nét, toàn bộ hệ thống máy chủ của công ty All Rounder rơi vào tình trạng báo động liên tục. Cảnh báo hiện lên như bão, tầng tầng lớp lớp dòng chữ đỏ nhấp nháy trên màn hình trung tâm, khiến cả đội kỹ thuật hoảng loạn như kiến vỡ tổ.

Lúc đầu chỉ là vài cảnh báo giả, chớp tắt chớp giật như sóng TV ngày bão: firewall bị đâm thủng, mạng nội bộ xuất hiện điểm truy cập lạ, rồi hệ thống kiểm soát tắt mở bất thường… Ban đầu team trực hệ thống còn tưởng là lỗi phần mềm, nhưng càng lúc những dấu hiệu càng rõ ràng: có ai đó đang cố thọc sâu vào trung tâm dữ liệu.

Nguyễn Huỳnh Sơn bị gọi giật ra khỏi phòng họp, trông hắn khó chịu ra mặt.

- Đợt này công ty đang đấu thầu dự án mới, nếu giá thầu của chúng ta bị rò rỉ thì công sức ba tháng qua coi như mất sạch, chưa kể nếu kĩ thuật trung tâm bị leak…

Trợ lý gần như phải chạy mới theo kịp sải bước của Huỳnh Sơn, hắn lắng nghe báo cáo một cách im lặng nhưng bước chân thì như mọc cánh. Hắn đẩy cửa phòng kĩ thuật, tiếng bàn phím dồn dập vội vã đập thẳng vào tai. Team của hắn chưa bao giờ là những kẻ ăn chay, vậy mà giờ đây người nào người nấy tập trung cao độ, mắt không rời nổi khỏi màn hình lấy một giây,

- Báo cáo tình hình đi. Ngắn gọn thôi.

Đôi tay vẫn dính chặt lấy bàn phím, trưởng phòng kĩ thuật nói nhanh như thể y sợ chỉ cần lơi lỏng một chút là thất thủ.

- Lỗi nguồn xuất phát từ một backdoor trong hệ thống, tôi không tra được là bị cấy từ bao giờ. Có khoảng 5,6 hacker đang tấn công trực tiếp vào hệ thống, tôi nhận ra thủ pháp của chúng, đều là những blackhat có tiếng trong giới, tôi không hiểu nổi ai có thể mời được tất cả bọn họ cùng ra tay.

Một nhân viên khác bổ sung:

- Giờ tụi em chỉ đủ sức cầm chân bọn họ thôi, không hiểu sao có cố thế nào tụi em cũng không đóng được backdoor. Nếu không đóng lại được, tụi em cũng không biết có thể trụ được tới bao giờ.

Nội việc đối đầu với mấy hacker hàng top thôi đã tốn rất nhiều sức của team, giờ lại phải vừa phòng thủ, vừa vá lỗi hệ thống đang phát tán giả lập, cảm giác như đang chiến đấu trên một con tàu thủng đáy giữa cơn bão.

Nguyễn Huỳnh Sơn không nói gì trong vài giây. Hắn lặng im, mắt rà qua từng biểu đồ nhấp nháy trên các màn hình trung tâm. Tất cả những số liệu, tín hiệu, những báo động giả – rồi thật – chồng chéo nhau, vẽ thành một bản hòa tấu điên loạn.

Một thứ duy nhất không điên loạn… là đầu hắn.

– Tụi nó đang đánh vào đâu?

– Hệ thống lưu trữ phụ, rồi từ đó tấn công ngược lên lõi. Chúng em đã tách vùng cơ sở dữ liệu chính, chưa bị ảnh hưởng… nhưng sớm muộn gì cũng không cản được.

– Cậu nói cái backdoor không thể đóng được?

– Dạ, vâng.

– Kể cả khi reset toàn bộ tường lửa?

– Cũng không tác dụng.

Ngón tay Huỳnh Sơn khựng lại trên bàn điều khiển. Hắn nhớ tới câu chuyện mình bịa ra từ đợt trước để dụ lấy cái USB từ tay Khoa, một nước cờ trắng trợn, một dương mưu rành rành.

“- Chuyện ở công ty thôi, có hacker công kích máy chủ của công ty anh.

- Bạn giải quyết được chưa? Có cần em giúp không?

- Anh đuổi được kẻ công kích đi rồi, nhưng anh tin là kẻ đó đã để lại gì đó trong máy chủ của bọn anh và sẽ còn quay lại. Nhưng anh làm thế nào cũng không rà quét được hệ thống bị cài thứ gì vào. Bạn có cách nào giải quyết được không? Mà không cần phải trực tiếp tiếp xúc với hệ thống ấy. Xin lỗi bạn, không phải anh không tin bạn nhưng mà thứ đó quá quan trọng với công ty, anh không đưa người ngoài vào được. Không làm được cũng không sao, anh chỉ hỏi thử thôi”

Giờ thì mọi chuyện diễn ra đúng như câu chuyện bịa của hắn, hệ thống bị gài backdoor từ bao giờ, một đám hacker quay lại tấn công.

Đây không phải một cuộc tấn công đơn thuần.

Mà là một kế hoạch.

Một dương mưu trắng trợn đáp trả lại hắn.

Một sân khấu được dựng lên hoàn chỉnh, chỉ chờ hắn bước vào đúng vị trí.

– Tắt hệ thống phụ trợ, khóa toàn bộ dữ liệu tài chính lại. Ưu tiên bảo vệ tầng mã lõi. Đổi thuật toán mã hóa trong vòng 15 phút. Còn cái backdoor đó… tạm thời để nguyên.
Cả phòng kỹ thuật ngẩng đầu lên như vừa nghe nhầm. Trưởng phòng gần như bật dậy khỏi ghế.

– Anh, nếu không bịt backdoor đó thì chẳng khác nào tự treo cổ mình…

– Tôi nói “tạm thời”. - Ngưng lời, Huỳnh Sơn nhìn sang phía trợ lý, - Cậu về phòng nghỉ của tôi mang cái USB tới đây,

Nếu như kịch bản đã bắt đầu đi lên quỹ đạo vậy thì diễn viên là hắn cũng phải diễn theo thôi. Hắn đã nhờ Anh Khoa làm ra chiếc USB đó để rà quét và diệt virus trong hệ thống công ty. Giờ đây khi virus giả dối bị hiện thực hóa, chính chiếc USB ấy cũng sẽ phải trở thành “thuốc giải” như đúng vai trò mà nó được dựng lên từ đầu. Vai diễn của nó trong vở kịch này chính là “chìa khóa để đóng backdoor”. Nếu không phải nó, vai diễn sẽ bị buộc phải trao cho một thứ khác, siêu máy tính của hắn.

Trần Anh Khoa không cho hắn nhiều lựa chọn. Hoặc là đi theo đúng kịch bản do chính hắn viết, hoặc là đi lối tắt, sử dụng siêu máy tính, và tặng cho nó cơ hội để mà phá phách thêm.

– Khẩn trương.

Trợ lý nhận lệnh, chạy vội khỏi phòng như thể chậm một giây là toàn bộ công ty sẽ bốc cháy. Huỳnh Sơn ngồi xuống ghế trung tâm, gác tay lên bàn điều khiển, mắt vẫn dán chặt vào màn hình hệ thống đang đỏ chói như vừa bị đổ máu. Hắn ghét cảm giác này - cảm giác đang bị dắt mũi.

Một kế hoạch dùng câu chuyện bịa đặt của hắn làm xương sống, biến nó thành hiện thực, rồi bắt hắn phải sống trong cái thực tại do chính mình vẽ ra. Chơi dơ. Quá dơ.

Một tiếng “bíp” nhẹ vang lên, trợ lý đã quay lại với chiếc USB trong tay, thứ thiết bị nhỏ bé có vẻ vô hại, nhưng giờ đây lại giống như một con dao hai lưỡi.

Huỳnh Sơn cầm lấy, xoay xoay trong tay một lúc.

Hắn không biết chuyện gì sẽ xảy ra khi dùng tới thứ này. Nhưng hắn sẽ chơi nước cờ này với Anh Khoa, sớm muộn gì nó cũng sẽ phải lộ đuôi cáo thôi.

Hắn cắm chiếc USB vào khe cắm chuyên biệt. Màn hình chính tức khắc hiện lên một giao diện kiểm tra hệ thống. Mã lệnh bắt đầu chạy. Những dòng chữ xanh lá cuộn dài như thác đổ.

Một phút.

Hai phút.

Ba phút.

Tất cả đứng chờ, nín thở.

Cho đến khi…

[DETECTED]: SYSTEM-LEVEL BACKDOOR LOCATED
[ACTION]: NEUTRALIZING…
[STATUS]: IN PROGRESS…

Cả phòng thở phào một hơi.

– Ổn rồi… – Trưởng phòng kỹ thuật lẩm bẩm, như không tin vào mắt mình – Nó xử lý được thật?

Nguyễn Huỳnh Sơn đứng im, hai mắt khẽ nheo lại.

[Disabled successfully]

Trên màn hình, một con Raccoon cam rực thò đầu ra, bắt đầu nhảy nhót ăn mừng thành công của mình. Đây là chữ ký của Trần Anh Khoa, nỗi ám ảnh của bất kì hacker nào từng đối đầu với nó. Và Huỳnh Sơn thì bắt đầu hiểu tại sao, nhất là khi con Raccoon trên màn hình đã chuyển qua chổng mông vào mặt đối thủ đầy chế giễu.

Đúng là kiểu chữ ký rất Trần Anh Khoa. Chỉ thiếu mỗi giơ ngón giữa là đủ bộ.

Giao diện hệ thống trở lại bình thường, nhưng cả phòng vẫn không dám thả lỏng. Duy chỉ có Huỳnh Sơn là đột ngột bình tĩnh hơn bao giờ hết. Hắn chống một tay lên bàn điều khiển, nghiêng đầu nhìn thẳng vào con gấu mèo đang chổng mông quay vòng vòng giữa màn hình, như thể đang nhìn thẳng vào chính tên nhóc đứng sau lớp vỏ ấy.

- Tụi em sẽ kiểm tra lại hệ thống, sếp cứ về nghỉ đi ạ.

Huỳnh Sơn lắc đầu.

- Mọi người sắp xếp lại công việc là được, đừng đánh rắn động cỏ quá mức.

- Dạ?

- Cuộc tấn công này chỉ là mở đầu thôi, dù sao mục đích của đối phương cũng không phải làm nhắm vào công ty.

- Mà là…?

- Tôi.
Nguyễn Huỳnh Sơn búng nhẹ vào màn hình, ngay giữa trán con gấu mèo đang dần biến mất.

Anh đã diễn đúng vai của mình trong vở kịch này rồi, giờ thì bạn của anh, bạn sẽ diễn vai gì đây?

Notes:

Nhớ 9 không ạ? Hai đứa này chíp bông quá tôi phải tìm cách build lại chứ k lép vế với hai đôi điên điên kia, nhức cái đầu quãiii. Anyway chúc mn buổi tối vui vẻ nhó ~